TFBoys thiên hạ hạ tiểu hài tử / Tôi và tháp Babel 134
TFBoys thiên hạ hạ tiểu hài tử
  • Nhưng bây giờ hắn còn có thể sao, còn có dũng khí như vậy sao? Lúc trước trong lòng Vương Tuấn Khải tràn đầy cho rằng Vương Nguyên không cần hắn mới đem hắn cự tuyệt ngoài cửa, lại chưa từng nghĩ tới hắn nho nhỏ kia, là bởi vì lưng nặng nề cứng rắn mới không có khí lực mở miệng nói chuyện.
  • Vương Nguyên. Vương Tuấn Khải gọi tên hắn, sau đó mím đôi môi khô ráo. Hắn muốn nói không cần sợ hãi, muốn nói người
  • Sinh không có đúng sai, muốn nói cái gì cũng sẽ tốt, tương lai tuyệt không đáng sợ - nhưng có thể lấy thân phận gì nói ra miệng. Con người chỉ có khi nhìn lại quá khứ, mới có thể thấy rõ ràng cuộc sống của mình bắt đầu phát sinh thay đổi từ ngày nào. Nhưng thường thường lúc đó, cơ hội hối hận và xoay chuyển đã đi xa mười vạn tám ngàn dặm.
  • Vương Nguyên giương mắt nhìn hắn, ánh mắt nặng nề, "Lòng hiếu kỳ của ngươi đã được thỏa mãn."
  • Ngay cả ở khu dân cư, nơi này cũng yên tĩnh đến kỳ cục. Trừ bọn họ ra không còn ai khác, chỉ còn gió đêm thổi qua lá cây, cột phơi quần áo bằng tre vỗ vào nhau, mèo hoang hoảng sợ trốn vào bụi cỏ, bầu trời đầy sao nhẹ nhàng hít thở.
  • Thu thâm lộ trọng, thân ảnh đơn bạc của Vương Nguyên bị đèn đường lờ mờ phác họa ra đường cong lông xù.
  • Vương Tuấn Khải trầm mặc trong chốc lát, khi mở miệng thì thanh âm khàn khàn.
  • Anh có thể cùng em về nhà không? "Anh nói.
  • Thẳng đến khi cha mẹ mở cửa cho hai người, lại kinh hỉ tìm dép lê trong tủ giày, Vương Nguyên vẫn còn đang hoảng hốt.
  • Hắn máy móc đem dép lê phụ thân đưa tới đặt ở trước người Vương Tuấn Khải, chính mình cũng thong thả đi vào, mới rảnh rỗi giương mắt liếc về phía người nọ ung dung tự nhiên, không chút khách khí, đã bắt đầu hàn huyên với trưởng bối.
  • Tại sao mình cứ mặc cho anh đi theo mình về nhà như vậy? Vương Tuấn Khải nổi điên, thần trí anh ta thế nào cũng không rõ, là bởi vì chuyến xe cuối cùng lái đi sớm, hay là trong nháy mắt đó ánh mắt Vương Tuấn Khải đột nhiên đụng vào trái tim anh ta, khiến anh ta hoang mang, tư duy chậm chạp?
  • Vương Tuấn Khải đương nhiên không phải chưa từng tới nhà hắn, trước đây có một đoạn thời gian cơ hồ có thể nói là khách quen, ba mẹ tự nhiên đối với hắn phi thường quen thuộc, mặc dù biết hắn hiện tại là ông chủ của Vương Nguyên, cái loại cảm giác thân thiết này cũng không bị mài mòn. Lâu ngày tạm biệt, vẻ mặt hai vị lão nhân dùng vui mừng nhướng mày để hình dung tuyệt không quá đáng.
  • Lâu quá không gặp, Tiểu Khải đã lớn như vậy rồi. Ba Vương Nguyên lặp đi lặp lại, "Rất tốt, rất tốt." Ông xoay người muốn đi rót trà cho hai người, một chân rõ ràng không được tốt lắm.
  • Linh tiện, vừa đi vừa quẹo, Vương Nguyên lập tức theo bản năng đỡ hắn, mẹ Vương cũng quái dị nói: "Chân không tốt còn nhất định phải đi ra, Nguyên Nguyên cũng không phải lần này trở về.
  • Hiếm khi Tiểu Khải cũng tới.
  • Vương Tuấn Khải tiến lên một bước, "Chú, cháu tự làm là được."
  • Có lẽ là biểu tình của hắn không giấu được quá tốt, mẫu thân Vương Nguyên đưa nước trà cho hắn nhân tiện giải thích: "Không có chuyện gì, di chứng trước kia chú con sinh bệnh, hiện tại tốt hơn nhiều.
  • Vương Nguyên cầm lấy trên bàn một bình còn không có vặn chặt bình thuốc, nhíu mày, "Đều đã nói nhiều lần, đây là trước bữa cơm ăn, ngài như thế nào lại sau khi ăn mới ăn?
  • Không nhiều lắm...... "Ba Vương giống như một lão tiểu hài tử, lập tức nói sang chuyện khác," Con mới đúng, mang Tiểu Khải về cũng không nói một tiếng.
  • Đúng vậy, "mẫu thân phụ họa theo," Cái này cái gì cũng chưa chuẩn bị.
  • ---------------------------------------------------------------------------
14
Tôi và tháp Babel 134