TFBoys thiên hạ hạ tiểu hài tử / Tôi và tháp Babel 126
TFBoys thiên hạ hạ tiểu hài tử
  • Đến phòng nghỉ, Vương Tuấn Khải vốn vẻ mặt đương nhiên đứng ở bên cạnh hắn, vừa quay đầu lại muốn nói lại thôi.
  • Vẻ mặt, anh ngẩn người, tự mình đẩy cửa đi ra ngoài.
  • Dù sao điều kiện nơi này không thể so với bệnh viện, cho dù y thuật của bác sĩ Trần cao minh hơn nữa, cũng chỉ có thể làm chút kiểm tra đơn giản cho Vương Nguyên, hỏi chút bệnh trạng tương quan, cũng may theo phán đoán của ông ta không có vấn đề gì lớn.
  • Vương Tuấn Khải lúc này mới thật sự yên lòng, khoát tay với Vương Nguyên: "Vậy tôi đi trước.
  • Vương Nguyên rốt cục biểu hiện ra một chút kinh ngạc - chẳng lẽ Vương Tuấn Khải tới nơi này, chính là vì để cho mình đi khám bác sĩ? Nhưng mà hắn cuối cùng cái gì cũng không nói, chỉ mím môi gật đầu.
  • Đầu óc anh giờ phút này quá rối loạn, vừa rồi đắm chìm trong quay phim mới có thể tạm thời quên đi những chuyện trong hiện thực, nhưng lúc đối mặt với Vương Tuấn Khải, những thứ đó lại cưỡng chế chiếm tư duy của anh.
  • Hắn rất ghét mình dây dưa dài dòng như vậy, thế cho nên Vương Tuấn Khải đi ra ngoài hơn mười mét, hắn cũng vẫn như cũ nhìn chằm chằm bóng lưng kia.
  • Chỉ sợ Vương Tuấn Khải rất ít khi không đủ thể diện như vậy, tối hôm qua bộ quần áo kia hiển nhiên cũng không có thay đổi, ống tay áo ống quần đều có nếp nhăn không bằng phẳng. Vương Nguyên chỉ cần nhớ lại chính mình.
  • Tối hôm qua đã vô liêm sỉ kéo cà vạt và áo sơ mi của đối phương ra như thế nào, liền xấu hổ đến bên tai đỏ bừng.
  • Hắn làm sao cũng không nghĩ tới sự tình sẽ diễn biến thành cục diện như bây giờ.
  • Mà hắn càng không nghĩ tới chính là, ngày hôm nay, xe của Vương Tuấn Khải dừng ở cửa sông một ngày.
  • ---------------------------------------------------------------------------
  • Vương Nguyên thân ảnh xuất hiện ở trong tầm mắt thời gian so với trong dự liệu muốn sớm hơn rất nhiều, mặt trời vừa mới xuống núi, quang huy sát xa xa hắc sắc dãy núi chậm rãi trầm xuống, thế giới bịt kín một tầng vàng nhạt kính lọc.
  • Có lẽ Lộ Ô nghe Vương Tuấn Khải nói xong cảm thấy mềm lòng, hoặc có lẽ là trạng thái thân thể của Vương Nguyên quả thật không thích hợp với công việc cường độ cao hơn, tóm lại ngày hôm nay, nam chính kết thúc công việc rất sớm.
  • Có chút làm người ta bất ngờ chính là, hắn đi ra một mình, bên cạnh không có nhân viên công tác khác, thậm chí ngay cả trợ lý cũng không đi theo.
  • Vương Tuấn Khải tay trái vừa sờ tay nắm cửa muốn xuống xe, lại định trụ.
  • Cách đó không xa người kia cũng không đi về phía khách sạn đoàn làm phim đang ở như mình dự đoán, mà là một vai đeo ba lô, cúi đầu đi về phía đối diện.
  • Cửa sông tính là khu vực tương đối hẻo lánh, nơi này ngoại trừ toàn bộ nhân viên đoàn làm phim "Thông Thiên" thoạt nhìn còn chưa kết thúc công việc, cũng chỉ có một số ít cư dân xung quanh. Giờ tan tầm cao điểm vốn nên náo nhiệt chen chúc trong thành phố, ở chỗ này chỉ có yên tĩnh an nhàn. Vương Tuấn
  • Khải ở chỗ này đợi cả buổi chiều cũng không thấy bao nhiêu người, chỉ có lác đác vài chiếc xe máy nhỏ từ dưới tàng cây lê hoa gào thét mà qua.
  • Kỳ thật giữa trưa cùng Vương Nguyên cáo biệt về sau, hắn xác thực lái xe rời đi, nhưng mà sắp lên cao giá lúc khẩu, cũng không biết là vật gì tại ngực nhẹ nhàng một kích.
  • Vì thế lại theo đường cũ trở về.
  • Hắn cảm giác mình là muốn cùng Vương Nguyên lại nói chút gì đó, mà nếu bỏ qua hôm nay, có thể về sau hắn sẽ không bao giờ có như vậy xúc động.
  • ---------------------------------------------------------------------------
14
Tôi và tháp Babel 126