TFBoys thiên hạ hạ tiểu hài tử / Tôi và tháp Babel 120
TFBoys thiên hạ hạ tiểu hài tử
  • Vương Nguyên mở mắt ra, sườn mặt người bên gối gần trong gang tấc. Dương
  • Ánh sáng xuyên thấu qua rèm cửa sổ ren chạm rỗng rơi vào trên người Vương Tuấn Khải, ném xuống bóng ma loang lổ, hắn ngủ không được an ổn, lông mày vẫn cau lại, lông mi run lên run lên, run rẩy vỡ vụn. Chăn trắng như tuyết chỉ đắp đến thắt lưng, trên làn da trần trụi lưu lại chứng cứ điên cuồng tối hôm qua.
  • Vương Tuấn Khải đang ngủ hừ nhẹ một tiếng, Vương Nguyên lập tức quay lưng lại, mới phát hiện cả người đau nhức, loại cảm giác đau đớn kịch liệt này cơ hồ làm cho hắn kêu ra tiếng. Hắn đột nhiên nhớ tới cái gì, cố nén đau đớn ngồi dậy, xem xét mọi nơi, rốt cục ở trong góc phòng phát hiện thân ảnh bộ y phục kia của mình.
  • Hai chân vẫn vô lực như cũ, Vương Nguyên cắn răng xuống giường, nửa đi nửa bò nhặt được bộ quần áo kia, đưa tay vào trong túi lục lọi một hồi, mới móc ra một cây bút ghi âm để rất lâu bên trong.
  • Bị che ở trong quần áo ướt quá lâu, mặt ngoài thân bút đều rất ướt át, Vương Nguyên lấy tay lau chùi, trước sau quan sát một hồi, không có phát hiện vết rách, mới cẩn thận từng li từng tí mở ra còn tốt, không có hỏng.
  • Trong lòng anh vẫn còn sợ hãi thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn người đàn ông trên giường.
  • Người nọ còn chưa tỉnh lại, buổi sáng mưa to sơ tinh, thời tiết tốt đến kỳ cục, lông tơ thật nhỏ trên da dưới ánh mặt trời rõ ràng có thể thấy được.
  • Gió nhẹ lay động sợi tóc của Vương Tuấn Khải, ôn nhu nhu phất qua khuôn mặt của hắn, cái cổ thon dài, xương quai xanh thẳng tắp, lồng ngực cơ bắp chặt chẽ, đường cong lưu loát chui vào trong chăn, tình cảnh kia đẹp như một bức tranh.
  • Nhìn chằm chằm một hồi lâu, Vương Nguyên vịn tường chậm rãi đứng lên. Hắn run rẩy mặc quần áo chưa khô vào, lại nhìn Vương Tuấn Khải thật sâu, mới rón rén rời khỏi phòng.
  • Trên ngăn tủ bên giường, một cây bút ghi âm đặt ở vị trí dễ thấy nhất, dưới ngòi bút còn đè một tờ giấy, mặt trên lưu lại chữ viết thanh dật.
  • "Cảm ơn."
  • ---------------------------------------------------------------------------
  • Xe chạy đến trước vạch dừng, đèn tín hiệu vừa vặn từ xanh chuyển sang đỏ, Vương Tuấn Khải tựa vào sau lưng xe, liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ. Trên tường trung tâm thương mại lớn nhất trung tâm thành phố treo một tấm biển quảng cáo cực lớn, người đàn ông trẻ tuổi giơ điện thoại di động cười đến ánh mặt trời rực rỡ, bắt được trái tim một đám thiếu nữ.
  • Đó là một trong những nghệ sĩ đương thời của EK Media. Năm đó Vương Tuấn Khải còn ở nước ngoài, cố gắng gạt bỏ ý kiến của mọi người về bộ phim đầu tiên, dưới tình huống không hề có đạo diễn và diễn viên quan trọng thêm vào, ngoài việc xác minh người thừa kế EK mới ra đời này quả thật có ánh mắt độc ác trong nghiệp vụ giải trí, đồng thời cũng thuận lợi nâng đỡ nam diễn viên mới vừa ký hợp đồng với công ty.
  • Cơ hội này vốn nên là của Vương Nguyên.
  • Vương Tuấn Khải cũng không hoài nghi, nếu lúc trước nâng đỡ Vương Nguyên, anh ta nhất định chỉ nổi tiếng hơn nam diễn viên được fan điên cuồng ủng hộ hiện tại không ít.
  • Nhưng bây giờ thì sao, người vốn nên lấp lánh ánh sao này ở trong một bộ phim làm nam chính số 3 đều vui vẻ vô cùng, phảng phất được ưu đãi to lớn, chớ đừng nói chi là lúc mình vừa mới "nhặt" đến hắn, hắn mặc đồng phục làm việc giá rẻ của cửa hàng tiện lợi, một đôi tay đánh đàn dương cầm bị đông lạnh đến đỏ bừng, ở
  • Trên máy thu ngân thuần thục tính tiền, cúi đầu ngoan ngoãn bộ dáng xa lạ như thế, lại xa xôi như thế.
  • ---------------------------------------------------------------------------
14
Tôi và tháp Babel 120