TFBoys thiên hạ hạ tiểu hài tử / Tôi và tháp Babel 119.
TFBoys thiên hạ hạ tiểu hài tử
  • Chỉ có đau đớn mới làm cho người ta thanh tỉnh, hàm răng cắn rách môi dưới, Vương Nguyên rất nhanh nếm được rỉ sắt giống như mùi máu tươi, nhưng mà sau một khắc, hàm dưới của hắn đột nhiên bị một bàn tay kéo lại, hung hăng khiến cho hắn há miệng.
  • Ngày mai còn phải quay về đoàn làm phim, anh muốn phá tướng?
  • Vương Nguyên mở nửa mắt, liếc nhìn người đàn ông mặt đen trước mặt:
  • Rồi sau đó dùng sức quay đầu đi, bỏ cái kìm của anh ra. Vương Tuấn Khải không phòng bị buông lỏng tay, người nọ chuyển hướng bên kia, đột nhiên ho khan kịch liệt như bị sặc.
  • Vương Tuấn Khải cau mày, bàn tay còn chưa thu hồi lại đặt ở trên vai hắn. Vương Nguyên khom lưng cúi đầu, sau lưng không ngừng phập phồng, giống như muốn ho hết phổi ra, mu bàn tay đặt ở bên cạnh bồn tắm nổi lên gân xanh, đầu ngón tay bóp đến nắp giáp trắng bệch. Dòng nước một khắc không ngừng đánh vào thân thể đơn bạc của hắn, lại bắn lên bọt nước, làm ướt áo sơ mi trắng của Vương Tuấn Khải.
  • Ngươi đứng lên trước. Vương Tuấn Khải tắt vòi hoa sen, vừa thuận theo sau lưng hắn vừa nói, "Đứng lên trước, tôi gọi bác sĩ lại đây, như vậy không được. Mau, đứng lên.
  • Vương Nguyên mãnh liệt né tránh lòng bàn tay ấm áp của hắn, tràn ngập phòng bị co rúm đến một góc bồn tắm, không nhúc nhích, mặc cho đầu tóc mềm mại từng giọt từng giọt chảy nước, từ gò má chảy xuống cằm. Mất đi nước lạnh cọ rửa, khô nóng cảm giác rất nhanh ngóc đầu trở lại, ướt át quần áo biến nặng, dán ở trên da, hắn rõ ràng cảm giác được chính mình có quần áo không cách nào che dấu phản ứng, lập tức có một cỗ trước nay chưa từng có khó chịu xông lên đầu.
  • Trong tư duy hỗn độn, hắn hiểu được mình không thể tránh khỏi đối với một người khác trong không gian này sinh ra khát vọng mãnh liệt, loại khát vọng này là một loại bản năng, tựa như cá rời bến liều mạng muốn tìm nguồn nước. Nhưng hắn khó xử chính là hắn hiểu được loại khát vọng này không chỉ bắt nguồn từ dược vật, càng nhiều bắt nguồn từ đáy lòng, đây quả thực quá mức đáng xấu hổ.
  • ---------------------------------------------------------------------------
  • ---------------------------------------------------------------------------
  • Đầu mày đột nhiên lạnh lẽo, Vương Tuấn Khải lấy lại tinh thần, phát hiện đó chính là đầu ngón tay Vương Nguyên.
  • Đầu mày đột nhiên lạnh lẽo, Vương Tuấn Khải phục hồi tinh thần, phát hiện đó đúng là đầu ngón tay Vương Nguyên.
  • Nam hài suy yếu ngồi ở trong lòng mình, quay đầu, mở to hai mắt như quả nho đen, trên lông mi treo bọt nước, đôi môi tái nhợt khẽ nhếch, đang nghiêm túc dùng ngón tay từng chút xoa dịu nếp nhăn bất bình giữa hai hàng lông mày hắn.
  • Vương Tuấn Khải ngơ ngẩn, trong lòng ngàn tia vạn tự, đem một trái tim ôn nhu quấn quanh.
  • Sau một lúc lâu hắn cúi đầu, mềm mại rậm rạp rơi xuống mái tóc mềm mại của Vương Nguyên. Hắn cầm bàn tay dừng lại ở mi tâm, kéo xuống bọc ở lòng bàn tay, lại ôm chặt cả người Vương Nguyên, hưởng thụ ôn tồn trong chốc lát.
  • Không phải giương cung bạt kiếm, cũng không phải Sơ Ly xa lạ, trong một giây này, bọn họ lại gần sát như thế.
  • Cho dù sẽ không có lần sau.
  • Thức tỉnh lần nữa đã là trời quang đại sáng. Bầu trời xanh như nước, bên ngoài tòa nhà cao tầng ngựa xe như nước.
  • ---------------------------------------------------------------------------
14
Tôi và tháp Babel 119.