TFBoys thiên hạ hạ tiểu hài tử / Tôi và tháp Babel 117
TFBoys thiên hạ hạ tiểu hài tử
  • Hắn vẫn có rất nhiều lời muốn hỏi, ví dụ như cậu bé vừa rồi là ai. Nhưng điều này không nên bị hỏi ra khỏi miệng, hắn bảo Vương Tuấn Khải buông tha cho mình, kỳ thật là mình càng nên buông tha cho hắn.
  • Thử nghiệm và giao tiếp nhiều hơn nữa đều phí công, vết thương kia quá sâu, bọn họ đều biết mình không vượt qua được, chỉ có thể lựa chọn không chạm vào.
  • Trên đường phố ngựa xe như nước, đèn neon lấp lánh, mặc kệ bạn lái Lamborghini hay Maserati, đều phải thành thật chặn ở trên đường cái trước sau không thông.
  • Đèn đỏ đếm ngược thật sự chậm chạp, xe chở nước hoa đều đậy. Không giữ được mùi rượu trên người Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải lấy lại bình tĩnh, mới quay đầu liếc mắt nhìn ghế lái phụ một cái, kết quả đã thấy người nọ nhắm chặt hai mắt, răng môi run rẩy, rụt ở một bên chỗ ngồi.
  • Vương Nguyên?
  • Đối phương cũng không trả lời hắn, mà là khó chịu nhíu mày, môi khẽ nhếch, cổ họng phát ra một tiếng rên rỉ.
  • Vương Nguyên! Vương Tuấn Khải lập tức ý thức được không thích hợp, thò người qua, phát hiện trên trán người nọ tất cả đều là mồ hôi lạnh dày đặc, hai tay nắm chặt thành nắm đấm. Hắn nhíu mày, theo bản năng bắt lấy tay hắn, lúc này mới phát hiện mấy ngón tay kia bấm có bao nhiêu dùng sức, hắn từng ngón từng ngón tách ra, móng tay cắt tỉa chỉnh tề cơ hồ đã ở lòng bàn tay mềm mại bóp ra vết máu hình trăng lưỡi liềm.
  • Vương Tuấn Khải......
  • Vương Nguyên hít một hơi, dùng sức rút tay từ trong lòng bàn tay Vương Tuấn Khải ra, rúc vào trong ống tay áo vệ sinh của mình, gian nan há miệng, trên mặt nổi lên ửng hồng không bình thường: Vậy...... Rượu vang có vấn đề... Anh nhắm hai mắt, lông mi run rẩy không an ổn, yết hầu lăn lên lăn xuống, hơi thở dồn dập phun ra hơi nóng, "...... Không cần, tới gần anh.
  • Trong vòng luẩn quẩn các loại chuyện tầm thường hắn không phải chưa từng thấy qua, trước mắt Vương Nguyên bộ dáng này, Vương Tuấn Khải cơ hồ lập tức nghe hiểu ý tứ của hắn, trong nháy mắt máu chảy ngược -
  • Nếu vừa rồi mình không lặng lẽ tìm người bái hoa đường...... Hắn không dám nghĩ tiếp, so với phẫn nộ và hận ý đối với Kim Lượng, tâm tình sợ hãi giống như sóng lớn gào thét nuốt trọn cả người hắn.
  • Vương Tuấn Khải run rẩy tay, muốn tới gần Vương Nguyên, rồi lại do dự thu hồi. Người nọ rụt ở góc phát run, toàn thân từ trên xuống dưới viết cự tuyệt, ánh mắt hắn tối sầm lại, hung hăng một quyền đánh vào tay lái, xe phát ra một tiếng hí bén nhọn.
  • Đèn tín hiệu phía trước cuối cùng cũng chuyển thành màu xanh lá cây, Vương Tuấn Khải hít sâu, đạp mạnh chân ga, chạy như bay ra ngoài.
  • ---------------------------------------------------------------------------
  • Trên đường không biết bắt đầu đổ mưa nhỏ từ lúc nào, tần suất cần gạt nước đong đưa trên cửa kính xe khiến người ta càng thêm tâm phiền ý loạn. Ánh đèn neon trong màn mưa thưa thớt dần dần mơ hồ, choáng váng, giống như màu dầu bị thấm ướt.
  • Đến nơi, Vương Tuấn Khải xuống xe, vội vàng xao động đóng cửa xe lại, đội mưa bước nhanh đến một bên khác.
  • Trên cửa sổ xe xối những hạt mưa dày đặc, từng giọt từng giọt, vẽ ra quỹ tích dài nhỏ trong suốt. Bên trong một cái đầu mơ mơ hồ đang nửa dựa vào thủy tinh lạnh lẽo, một khuôn mặt được cổ áo bảo vệ kéo cao bảo vệ kín mít, tóc đen nhánh rối bời vểnh lên, cả người cuộn tròn giống như một con tôm khô.
  • ---------------------------------------------------------------------------
14
Tôi và tháp Babel 117