TFBoys thiên hạ hạ tiểu hài tử / Tôi và tháp Babel 116
TFBoys thiên hạ hạ tiểu hài tử
  • Vương Nguyên cũng không biết mình là đang ngủ đang nằm mơ, hay là thuần túy chỉ là miên man suy nghĩ, trong bóng tối luôn xuất hiện Vương Tuấn Khải gương mặt kia. Hắn lạnh lùng nhìn chính mình, tựa như rất nhiều năm trước một ngày kia. Trong ánh mắt ấm áp cùng tín nhiệm là lúc nào bắt đầu biến mất, Vương Nguyên vậy mà không có phát hiện qua, nhưng có thể khẳng định, kia cũng không phải biến mất tại chia tay một khắc kia.
  • Kỳ thật hắn nên biết, là mình lựa chọn cô độc, mà không phải cô độc tìm tới mình. Hắn có thói quen dùng vỏ cứng bọc mình, không thể trách người khác đụng không vỡ nó.
  • Đại khái là qua thật lâu, mơ mơ màng màng gian, Vương Nguyên nghe được từ từ tới gần tiếng bước chân.
  • Hắn mờ mịt từ giữa hai tay mình ngẩng đầu lên, gió lạnh ban đêm thổi đến hắn không tự chủ được run rẩy.
  • Ngươi bây giờ có năng lực rồi?
  • Giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên, trong lòng Vương Nguyên đau xót. Hắn giật mình, lúc này mới thấy rõ người từ trên cao nhìn xuống kia. Hầu kết Vương Nguyên giật giật, đột nhiên có thứ gì đó từ trong ngực lao ra, hắn mượn rượu hỏi ngược lại: "Đây không phải là ngươi hy vọng sao?"
  • Ánh mắt Vương Tuấn Khải trầm xuống: "Cậu nói cái gì?
  • Vương Tuấn Khải, anh vất vả lắm mới thả dây thừng xuống cho tôi một cơ hội leo lên trên, tại sao tôi phải từ bỏ?"
  • Mặc dù bị cồn ăn mòn ý thức, Vương Nguyên vẫn như cũ rất rõ ràng, chính mình nói mỗi một chữ đều là đạn, nhưng hắn lại giống như không bị khống chế bình thường.
  • Kỳ thật hắn có thể nhìn ra, Vương Tuấn Khải cũng không muốn cúi đầu trước Kim Lượng, điều này cũng không liên quan đến mình, mà là Vương Tuấn Khải vốn không có khả năng thích ở cùng một chỗ với Kim Lượng, hắn chẳng qua là vì hạng mục hợp tác mà thôi. Quy tắc của thế giới người lớn đôi khi rất đơn giản, chỉ cần bán một khuôn mặt tươi cười, cộng thêm một người đã từng tổn thương trái tim hắn, vậy tại sao không chứ? Không khó để hiểu, anh nghĩ. Vương Tuấn Khải cho tới bây giờ cũng không phải là người có thể chịu đựng thất bại trong gang tấc, cho nên hắn đem hết toàn lực phối hợp.
  • Nhưng hắn vẫn cảm thấy ủy khuất, cảm thấy phẫn nộ, cảm thấy không cam lòng. Lúc này đây vẫn chỉ có thể tự mình nuốt vào sao? Hắn nói mình có thể toàn bộ tiếp nhận, có thể nguyện đánh cuộc chịu thua, hắn tự nói với mình đã chiếm được rất nhiều, nhưng vẫn không thỏa mãn.
  • Hắn cho rằng một chút "không thỏa mãn" này sẽ không có đáp lại, cũng không có tư cách nhận được đáp lại, thế nhưng, hắn thế nhưng chờ.
  • Tới rồi.
  • Vương Tuấn Khải không phải người thất bại trong gang tấc, nhưng hắn vẫn không khoanh tay đứng nhìn.
  • Giờ phút này nếu không hiểu được cũng quá trì độn. Nào có cái gì Lộ đạo phái tới xe, hắn ngồi ở B42 cây cột đá này phía trước, trong gió lạnh mấy chục phút, chờ cũng chính là trước mắt người này mà thôi.
  • Cảm xúc mãnh liệt mà đến làm cho Vương Nguyên không cách nào ngụy trang vân đạm phong khinh, có thể nói ra miệng cũng chỉ còn lại có lên án.
  • Vốn không nên như vậy, hắn muốn nói căn bản không phải những thứ này --
  • Vương Nguyên, cậu không mạnh miệng thì không biết nói phải không? "Vương Tuấn Khải đột nhiên mở miệng.
  • Vương Nguyên thoáng cái mở to hai mắt.
  • Vương Tuấn Khải vẫn là như vậy không mặn không nhạt biểu tình, một tay đút ở âu phục quần túi, một tay hướng hắn vươn ra: "Đứng lên, ngươi còn muốn ngồi chỗ đó bao lâu?"
  • Vương Nguyên do dự một chút, mới chậm rãi vươn tay, cầm trước mắt mở ra lòng bàn tay.
  • Hắn thật không ngờ nhiệt độ trong lòng bàn tay Vương Tuấn Khải lại cao như vậy, nóng đến mức gần như run rẩy.
  • Ngồi vào trong xe Vương Tuấn Khải, xúc cảm nóng bỏng kia vẫn không biến mất. Vương Nguyên tựa đầu vào cửa sổ xe lạnh lẽo, cắn chặt môi.
  • ---------------------------------------------------------------------------
14
Tôi và tháp Babel 116