TFBoys thiên hạ hạ tiểu hài tử / Tôi và tháp Babel 115
TFBoys thiên hạ hạ tiểu hài tử
  • Cậu chống cằm ngủ gà ngủ gật, thình lình bị Vương Tuấn Khải dùng bàn tay to xoa tỉnh. Phong Khai quen buông lỏng mắt ngủ, bạn trai cậu ở đối diện, ánh mắt ôn nhu, lặng lẽ dùng khẩu hình bảo cậu không nên ngủ ở chỗ này, dễ bị cảm lạnh.
  • Vương Tuấn Khải khi đó và hiện tại, thật sự là cùng một người sao?
  • Trong lúc hỗn loạn, Vương Nguyên nghe được Kim Lượng bên cạnh tiếp điện thoại, ngay từ đầu ngữ khí còn khách khí, sau đó liền trở nên có chút không vui. Sau khi cúp máy, sắc mặt Kim Lượng âm trầm: Đạo diễn Lộ gọi cậu về đoàn làm phim một chuyến.
  • ...... Hiện tại? "Vương Nguyên còn có chút không tỉnh táo.
  • Ừ. "Kim Lượng càng nghĩ càng không vui. Đều nói Lộ Minh tính cách cổ quái, hắn trước kia chỉ cảm thấy nghệ thuật gia đều có chút tật xấu, hôm nay xem như kiến thức được. Đoàn làm phim có thể có chuyện gì quan trọng, vậy mà đêm hôm khuya khoắt đến đòi người với anh, phá hỏng chuyện của anh. Hắn nói Vương Nguyên uống nhiều, muốn dẫn hắn tỉnh rượu lại đưa hắn đi qua, lão gia tử dĩ nhiên nói đã cho người tới đón, xe đều ở bãi đỗ xe chờ.
  • Vị đại đạo diễn này trong hồ lô bán thuốc gì hắn không biết, nhưng hắn không đáng bởi vì một diễn viên nhỏ cùng Lộ Minh gây khó dễ, huống chi trong điện thoại thái độ của lão gia tử còn rất thành khẩn, Kim Lượng cũng chỉ có thể tạm thời nuốt xuống cơn tức này.
  • Tự cậu đi đi, ở bãi đỗ xe. "Kim Lượng tức giận đốt một điếu thuốc, chờ Vương Nguyên sắp đi tới cửa mới ngẩng đầu nhìn thoáng qua bóng lưng hắn.
  • Cũng không biết tiểu tử này bây giờ có thể tìm được xe của Lộ Minh Phái hay không.
  • Quên đi, mặc kệ hắn, chẳng lẽ mình còn phải vội vàng đưa người qua? Hắn cũng không phải Lạt Ma.
  • Kim Lượng phủi tàn thuốc, đột nhiên nhớ tới cái gì, nhanh chóng quét mắt nhìn Vương Tuấn Khải. Người sau cảm ứng được ánh mắt của hắn, liền nhìn qua, thuận tiện liếc nhìn chỗ ngồi trống bên cạnh hắn, hoàn toàn là không đếm xỉa tới bộ dáng: "Ai, như thế nào, người đâu?"
  • Bị Lộ Minh gọi về đoàn làm phim rồi. "Kim Lượng gắt một cái," Con mẹ nó cái này gọi là chuyện gì!
  • Ơ, đạo diễn Lộ cũng thật là cổ quái. "Vương Tuấn Khải phụ họa," Lúc này đoàn làm phim có thể có việc gấp gì?
  • Còn không phải vì kiếm nhiều tiền cho anh sao, Tiểu Vương tổng? "Kim Lượng mắng hai câu, rốt cục sảng khoái một chút, chế nhạo nói. Vương Tuấn Khải lớn tiếng cười.
  • Đó cũng là dựa vào Kim ca. Đúng rồi, hạng mục đổi mới lần trước, cậu suy nghĩ thế nào rồi?
  • Bãi đỗ xe của Đông Phong lâu trống trải như vậy, đầu tháng mười ý thu nồng đậm, gió lạnh từng đợt từ trong áo vệ sinh mỏng manh xuyên qua. Vương Nguyên vòng một vòng lại một vòng, rốt cục tìm được Kim Lượng nói cột đá vị trí, lại căn bản không nhìn thấy cái gì xe. Là còn chưa tới sao?
  • Dù sao đi nữa, anh rất cảm ơn cuộc điện thoại này của đạo diễn Lộ.
  • Vương Nguyên ôm cánh tay ngồi xổm xuống, đem choáng váng đầu tựa vào tường, hô hấp gian phun ra nhiệt khí.
  • Một lát sau, anh lại tỉnh táo một chút, cuống quít đưa tay vào túi. Xác nhận thứ bên trong vẫn còn, Vương Nguyên mới thở phào nhẹ nhõm.
  • Hy vọng nó xứng đáng.
  • Hắn đem mũ sau lưng chụp lên đầu, kéo thấp một chút, mệt mỏi nhắm mắt lại, rất nhanh lại cảm giác được không thích hợp.
  • Sao có thể khó chịu như vậy.
  • Hắn không phải lần đầu tiên uống say, vì cái gì lúc này đây hội cảm giác kỳ quái như thế, giống như có không bình thường tác dụng chậm, thiêu đến hắn cả người nóng lên.
  • ---------------------------------------------------------------------------
14
Tôi và tháp Babel 115