TFBoys thiên hạ hạ tiểu hài tử / Tôi và tháp Babel 114
TFBoys thiên hạ hạ tiểu hài tử
  • Mình cho còn chưa đủ sao? Người này rốt cuộc có trái tim hay không? Chia tay với mình, quay đầu cùng Kim Lượng ngồi một bàn, bồi rượu ăn cơm?
  • Không, giữa bọn họ làm sao có thể nói là chia tay, lần này ngay cả những lời này anh cũng không có tư cách nói.
  • "Ai, Vương Nguyên, Vương tổng của các ngươi ở đây, ngươi phải kính một ly chứ?" Kim Lượng đột nhiên quay đầu nói.
  • Vương Nguyên ngẩn người, trong miệng còn ngậm một miếng thịt chưa nhai xong. Hắn cố gắng nuốt xuống, thuận theo đứng lên, vừa muốn thêm rượu cho mình, lại bị Kim Lượng ngăn lại một chút.
  • "Tuấn Khải, hôm nay cậu ấy uống hơi nhiều, đổi thành rượu trái cây thay thế, cậu không có ý kiến chứ?"
  • Vương Nguyên có chút kinh ngạc nhìn Kim Lượng một cái. Đây là cái gì?
  • Nhân viên phục vụ trong phòng đều bị gọi ra ngoài, Kim Lượng liền tự mình chọn bình rượu trái cây.
  • Thừa dịp này, Vương Tuấn Khải liếc mắt nhìn Vương Nguyên thật sâu, hắn thật sự là bộ dáng hơi say, trong ánh mắt ướt sũng, hai má phiếm hồng, ngay cả chóp mũi cũng lộ ra màu ửng đỏ.
  • Thời điểm này, Vương Nguyên lại ngồi ở bên cạnh người khác, muốn nghe chỉ thị của người khác mời rượu mình, Vương Tuấn Khải chỉ nghĩ một chút cũng cảm thấy trong lòng bốc cháy.
  • Rượu trái cây mùi thanh ngọt, Vương Nguyên giơ chén lên, nhìn thẳng người đối diện. Vương Tuấn Khải rất ít khi uống rượu, lần này cũng không ngoại lệ, chỉ dùng nước trắng chạm cốc với Vương Nguyên.
  • Vương tổng......
  • Vương Tuấn Khải không đợi hắn nói xong những lời mời rượu đường hoàng kia, liền qua loa chạm vào hắn một cái, uống một ngụm tượng trưng rồi ngồi xuống. Ly rượu của Vương Nguyên xấu hổ dừng lại giữa không trung, dừng vài giây, hắn mới ngửa đầu uống chén rượu kia.
  • Khác với ngửi, rượu trái cây này cũng rất cay, hắn một ngụm rót vào, thiếu chút nữa sặc ra nước mắt.
  • Vương Tuấn Khải từ lúc vào cửa tới nay, cơ hồ cũng không chú ý tới chính mình, giống như bọn họ chỉ là người xa lạ.
  • Đây vốn là Vương Nguyên muốn, ngày đó lời nói đều để cho hắn nói, là từ đầu lưỡi của mình phun ra "Dừng ở đây" hắn quý trọng cùng Vương Tuấn Khải quan hệ, cho nên mới để cho hết thảy đi đến cuối cùng, giống như đây là một loại giải thoát, giống như bọn họ có thể từ điểm cuối này bắt đầu đình chỉ tra tấn lẫn nhau.
  • Vương Tuấn Khải đã làm được, cho nên hắn không có gì không thể tiếp nhận.
  • Trên bàn rượu ăn uống linh đình, Vương Nguyên lặng lẽ lấy tay ấn ngực, nơi đó chua xót trướng trướng, như là xảy ra vấn đề gì. Hắn nháy mắt mấy cái, rượu làm cho cả người hắn nóng lên, đại não cũng vận chuyển chậm chạp.
  • Đó là một tín hiệu không ổn, trong lòng hắn vang lên chuông báo động.
  • Chiếu theo hắn đối với tửu lượng của mình dự đoán, không nên có loại tình huống này mới đúng, lúc trước uống hắn đều có lặng lẽ tính toán tốt, chẳng lẽ một chén rượu trái cây này độ số cũng không phải là thấp hơn?
  • Quả thật, sự xuất hiện của Vương Tuấn Khải khiến hắn đại loạn, quấy rầy tất cả kế hoạch không nói, càng hỏng bét chính là, càng là loại thời khắc này, hắn ngược lại càng không thể khống chế ánh mắt của mình, không tự chủ được nhìn Vương Tuấn Khải cùng cậu bé bên cạnh hắn. Nếu như nhớ không lầm, Vương Nguyên nghĩ không đâu vào đâu, lúc mình lên đại học cũng từng uốn kiểu tóc giống nhau như đúc. Mái tóc xoăn nhỏ màu nâu, xoa lên lông xù một câu này là Vương Tuấn Khải nói.
  • Mùa đông năm đó cậu thường xuyên chạy đến thư viện trường học của đối phương cùng cậu vượt qua kỳ thi tháng, chung quanh im ắng, hai người ngồi bên cửa sổ, ánh mặt trời mùa đông phơi lên mái tóc cậu vừa nhuộm, làm cho cả người cậu thoạt nhìn ấm áp, tóc, áo len cùng chocolate nóng trong tay tất cả đều cùng một màu.
  • ---------------------------------------------------------------------------
14
Tôi và tháp Babel 114