TFBoys thiên hạ hạ tiểu hài tử / Tôi và tháp Babel - 102
TFBoys thiên hạ hạ tiểu hài tử
  • Hiện tại hoàn pháp, ngay từ đầu đã không đúng.
  • Đúng rồi, cái này, cho cậu. "Vương Nguyên đưa tới một cái đĩa.
  • Vương Tuấn Khải hai mắt đỏ ngầu, nhìn thấy bìa album kia, nhất thời trố mắt muốn nứt ra: "Cậu ngay cả cái này cũng không cần?" Không phải của tôi. Vương Nguyên nhìn thấy phản ứng của anh, ngực lại đau nhói, "Đây là Hà Giai Vi tìm được ở Nhật Bản, nhờ tôi chuyển cho anh, làm quà sinh nhật cô ấy tặng anh.
  • Vương Tuấn Khải nhất thời ngơ ngẩn.
  • Vương Nguyên nhìn thoáng qua bánh ngọt trên mặt đất, cười khổ một tiếng, "Quên đi." Hắn nhìn quanh bốn phía, phảng phất trống rỗng, căn phòng này cũng là của Vương Tuấn Khải, chưa bao giờ là nhà của hắn.
  • Thì ra hắn và Vương Tuấn Khải, vẫn không xây dựng lại được tháp Ba Biệt của bọn họ.
  • Vương Tuấn Khải, chúng ta...... Thôi đi. Coi như ta cầu xin ngươi.
  • Đừng làm cho chúng ta trở nên khó coi như vậy, giữ lại một ít tốt đẹp cho anh nhớ lại, được không?
  • Hô hấp Vương Tuấn Khải cứng lại, gần như không thở nổi, bên tai vang vọng tiếng nức nở của Thẩm Tâm Ngữ, giống như lệ trong ác mộng.
  • Ngươi buông tha cho hắn đi.
  • Ngươi buông tha cho hắn đi.
  • Cậu đi đi. "Vương Tuấn Khải gằn từng chữ.
  • Vương Nguyên nhắm mắt lại, bình ổn hô hấp, lúc này mới xoay người.
  • Sinh nhật vui vẻ. "Trước khi đi, anh chỉ nói bốn chữ này.
  • Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại, không có bất kỳ cảm xúc nào, tựa như mỗi sáng sớm hắn ra ngoài rời khỏi nhà, động tác ôn nhu cẩn thận. Vương Tuấn Khải cả người nóng lên, đứng ở phòng khách vắng vẻ, sau biết sau phát giác.
  • Hắn dám thật sự đi như vậy, hắn dựa vào cái gì cứ đi như vậy.
  • Ánh mắt dừng lại trên cái hộp vuông vắn trên mặt đất kia, mặt trên in tiếng Anh màu hồng nhạt, Vương Tuấn Khải trầm mặc một lúc lâu, mới đi lên phía trước, chậm rãi ngồi xổm xuống, kiên nhẫn mở ra những dải ruy băng không hề phối hợp.
  • Đó là một cái bánh ngọt, đã bị ngã đến mất đi hình dạng vốn có, bơ sụp xuống, vô cùng thê thảm. Phía trên có mấy hàng chữ nhỏ màu cà phê vỡ nát, phi thường mơ hồ, rất dùng sức mới có thể miễn cưỡng nhận ra.
  • Là mấy hàng chữ vô cùng bình thường.
  • Tuấn Khải:
  • Ngày nào cũng vui vẻ.
  • Nguồn www.
  • Kiểu chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, trong nháy mắt đau nhói mắt anh.
  • ---------------------------------------------------------------------------
  • Ngày hai mươi hai tháng chín, mặt trời vẫn mọc như thường lệ, thành phố vẫn bận rộn như cũ, bên ngoài tòa nhà vẫn là tòa nhà cao tầng, từ cửa sổ sát đất của tòa nhà văn phòng cao tầng nhìn xuống, người đi đường bôn ba trên đường cái co thành từng điểm đen, xuyên qua ngựa xe như nước.
  • Trợ lý Lưu ôm một bó hoa lớn gõ cửa kính phòng làm việc của Vương Tuấn Khải.
  • Lão bản trẻ tuổi ngẩng đầu lên lộ ra một gương mặt âm trầm, di chứng của say rượu hiển nhiên còn chưa tiêu tan, Lưu trợ lý trong lòng chuông báo động vang lên, kiên trì bước hai bước tiến vào: "Vương tổng, đây là hoa chiều hôm qua đưa tới, ngài xem......
  • Hôm qua sinh nhật ông chủ, trên dưới công ty đều biết, hoa và quà tặng đưa tới chất thành núi. Người bình thường tặng đồ Lưu trợ lý đều đã thuần thục xử lý xong, chỉ có một bó hoa này, ký tên trên thẻ làm cho hắn nhất thời không dám tự chủ trương, đành phải liều chết tới hỏi.
  • Vương Tuấn Khải sắc mặt bất thiện ngẩng đầu liếc hắn một cái, hướng một góc bàn vỗ cằm. Trợ lý Lưu thở phào nhẹ nhõm, lập tức nhanh tay lẹ mắt đặt bó hoa kia lên mặt bàn, rời khỏi vùng áp suất thấp này.
  • Vương Tuấn Khải bó một bó hoa hồng kiều diễm làm sạch; Ném văn kiện trong tay lên bàn, tựa vào tinh cốt dùng ngón tay nhéo mi tâm, mới phân tâm nhìn về phía góc bàn. Giữa hoa kẹp một tấm thẻ, hắn rút ra, chữ viết tay quen thuộc, thậm chí là mấy hàng chữ quen thuộc.
  • Toyoji: Ngày nào cũng vui vẻ
  • Nguồn
  • ---------------------------------------------------------------------------
14
Tôi và tháp Babel - 102