TFBoys thiên hạ hạ tiểu hài tử
  • Cho nên Vương Nguyên quyết định phối hợp với Vương Tuấn Khải, còn làm cho hết thảy như thường - - giữa hắn và Vương Tuấn Khải là quan hệ đơn giản nhất, hắn đối tốt với mình là bởi vì giao dịch công bằng, là theo nhu cầu. Hắn có thể cảm giác được Vương Tuấn Khải trả giá ôn nhu vẫn bình tĩnh mà khắc chế như cũ, đó là tư thái ngăn cản mình rơi vào vũng bùn, cũng là đang nhắc nhở hắn không nên đắc ý vênh váo. Vương Nguyên quá thông minh, liếc mắt một cái liền nhìn thấu, hiện tại Vương Tuấn Khải chính là cố ý không muốn giải quyết vấn đề trong quá khứ, hắn chỉ là ở càng thuần túy càng tự nhiên duy trì quan hệ giao dịch của hai người, đem những yêu hận sẽ ảnh hưởng đến cảm xúc cùng phán đoán đều giảm bớt liều lượng. Tuy rằng không biết vì sao Vương Tuấn Khải lại lựa chọn như vậy, nhưng Vương Nguyên cho rằng điều này cũng rất tốt, đây là một loại nhượng bộ và khoan dung của Vương Tuấn Khải.
  • Gần hoàng hôn, đây là thời điểm đẹp nhất lãng mạn nhất trong ngày. Bãi biển mặt trời lặn, ánh hào quang màu đỏ kim giống như đường phèn nóng mà ngọt ngào hòa tan trong nước biển xanh thẳm, tòa thành cồn cát bọn nhỏ xây dựng cũng nhuộm màu ráng chiều, phảng phất như bị thi triển ma pháp trong truyện cổ tích. Bầu trời xa xa một tầng tường vi đỏ phủ một tầng hoa hồng tím, tầng tầng chồng chất nhuộm đẫm đến bờ biển vô biên vô hạn, thủy triều từng đợt từng đợt hướng bãi cát nhẵn nhụi vọt tới.
  • Vừa rồi Vương Nguyên chạy đến cát sỏi bị nước biển thấm ướt liền dừng bước toàn bộ khu vực. Luôn đứng ở khu vực an toàn không bị sóng cuốn vào.
  • Mà những đứa nhỏ kia đều không hề sợ hãi nhào vào trong nước biển, lớn mật đưa tay với tới đóa bọt sóng cao nhất kia.
  • Vương Nguyên thậm chí có một chút hâm mộ - sóng biển không ngừng vọt tới trước mặt mình lại từ từ thối lui làm cho hắn sợ hãi, rồi lại làm cho hắn rục rịch. Hắn bưng chân cuộn tròn, cảm giác được hạt cát mềm mại đang ôn nhu chui vào khe hở ngón chân của mình.
  • Đang ngẩn ngơ, đợt thủy triều tiếp theo đã tới, nước biển mang theo sóng gợn lân cận, làm cho lòng Vương Nguyên cũng không khỏi động đất, hắn không hiểu sao cảm thấy khẩn trương lên, nín thở chờ đợi bọt sóng màu trắng liếm qua bãi cát màu vàng trước mặt. Nhưng mà ngay trước khi thủy triều sắp vọt tới, tay của hắn đột nhiên bị một tay khác bắt được, sau đó cả người bị mang theo bước về phía trước vài bước, giây tiếp theo, nước biển lạnh lẽo liền từ mu bàn chân phủ lên, tư thái ôn nhu kia giống như một cảnh quay chậm trong phim, lặng lẽ hòa tan khủng hoảng đến từ trong lòng.
  • Cảm giác mát mẻ từ mắt cá chân chậm rãi rút đi, Vương Nguyên theo bản năng xoay cổ, người đàn ông bên cạnh đắm chìm dưới ánh chiều tà, đang nhìn không chớp mắt về phía trước. Lông mi thật dài đựng ánh nắng chiều, trong mắt hoa đào sóng ánh lưu chuyển, đường nét sườn mặt có thể nói là hoàn mỹ. Bàn tay cầm mình khô ráo mà ấm áp, bởi vì dùng sức, một đoạn cánh tay nhỏ dưới ống tay áo sơ mi cuộn lên hiện ra đường cong cơ bắp rõ ràng cùng gân mạch màu xanh.
  • Lại tới nữa.
  • Vương Tuấn Khải đột nhiên thấp giọng hô một tiếng, Vương Nguyên mới theo ánh mắt của hắn nhìn về phía trước. Thủy triều mãnh liệt nghênh diện mà tới, lúc này đây bọt sóng rõ ràng tương đối lớn, ai cũng không biết nó sẽ cọ rửa tới độ cao nào. Vương Tuấn Khải theo bản năng lôi kéo Vương Nguyên lui về phía sau hai bước, nhưng sóng biển không chút lưu tình, mênh mông thổi quét về phía hai người, bên người thoáng chốc vang lên tiếng thét chói tai liên tiếp của mọi người.
  • Vương Tuấn Khải cảm giác được bàn tay trong lòng bàn tay kia đột nhiên dùng sức cầm lại chính mình, thậm chí bởi vì sợ hãi mà hơi run rẩy, vì thế hắn dùng ngón tay đan xen trấn an xẹt qua mu bàn tay căng thẳng của đối phương.
  • --------------------------------------------------------------------------
14
Tôi và Babel 59