TFBoys thiên hạ hạ tiểu hài tử
  • Hắn hận lớn lên mấy năm nay, hắn mọc ra từng tầng từng tầng vây quanh thân hoa giống như vảy lá khéo léo hàm dưỡng, hắn kỳ quái chính mình như thế nào, sau khi nghe được những thứ làm cho máu hắn chảy ngược, còn có thể bình tâm tĩnh khí há mồm nói ra tràng diện khách sáo, đó là hắn sao? Hơn hai mươi tuổi rồi "trưởng thành như hắn sao?
  • Hắn một lần lại một lần nhớ lại bàn tay này của mình là như thế nào vươn ra, lại là như thế nào cầm bàn tay dơ bẩn ghê tởm kia, nghĩ một lần, liền dùng ngón cái hung hăng lau lòng bàn tay một lần, thẳng đến nơi đó nổi lên màu đỏ rõ ràng, mỏng đến ngăn không được huyết sắc chôn ở phía dưới.
  • "Không xứng đáng," Vương Nguyên dùng một câu thành khẩn xin lỗi cắt đứt trầm tư của hắn một hắn không biết Vương Tuấn Khải vì sao lại hỏi như vậy, hắn vốn cũng không cần thiết vì chính mình làm cái gì, điểm ấy tự mình hiểu lấy hắn vẫn phải có, "Rất xin lỗi, làm hỏng việc làm ăn của ngươi."
  • Chú Lý, thả cháu xuống giao lộ phía trước đi, "Vương Nguyên chống đỡ thân thể hướng tài xế phía trước nói," Cháu tự mình đón xe trở về là được rồi.
  • Ngồi yên. "Vương Tuấn Khải lạnh lùng nói," Cậu bây giờ như vậy, tự mình trở về? Cậu đi được không? Có phải chuẩn bị nghỉ ngơi thêm vài ngày, không muốn quay phim nữa không?
  • ... "Vương Nguyên dừng một lát," Hướng kia lái sai rồi, không phải đi bên này.
  • Ta nói muốn đi chỗ của ngươi? Vương Tuấn Khải nhìn
  • Không nhìn hắn một cái.
  • Hắn làm sao sẽ quên, Vương Nguyên am hiểu nhất sự tình chính là đem hắn đẩy ra bên ngoài, có thể bao nhiêu tuyệt tình, hắn nhiều năm trước cũng đã lĩnh giáo qua, làm sao còn có thể không nhớ đánh, tiếp tục như cái kẻ ngốc đồng dạng cạo đầu gánh tử một đầu nóng?
  • Còn yêu? Làm sao có thể, bọn họ đều thay đổi quá nhiều, đã sớm không phải là hai người mấy năm trước.
  • Vương Tuấn Khải nói như vậy, Vương Nguyên liền không nói tiếp nữa. Hắn nhấc mí mắt lên nhìn bảng chỉ đường đột nhiên đi qua ngoài cửa sổ xe, càng thêm chứng thực suy đoán trong lòng, vì thế buông tha mặc cho lưng nặng nề tê liệt ngã xuống ghế sau, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, toàn thân bị gió đêm thổi đến lúc lạnh lúc nóng.
  • Âm hưởng trên xe vang lên tiếng nhạc nhẹ nhàng, xe chạy như bay về phía khu biệt thự ngoại ô.
  • --------------------------------------------------------------------------
  • Xe trực tiếp từ cửa sắt lái vào, đèn trong vườn hoa còn không ngủ không nghỉ làm việc, chiếu sáng con đường nhỏ quanh co.
  • Căn nhà to như vậy trống rỗng, rõ ràng cũng coi như vẫn có người ở, lại tìm không thấy khói lửa gì. Ban ngày, bảo mẫu sẽ thu dọn nơi này giống như phòng mẫu có thể trực tiếp gọi người đến tham quan, mỗi một cách bài trí đều tinh xảo lại lạnh lẽo. Vào ban đêm, tất cả chúng chờ đợi trong im lặng và cô đơn trong đêm cho đến khi ai đó bật đèn trong nhà.
  • Màu sắc của ánh sáng đó là trắng bệch. Mặt bàn bằng đá cẩm thạch, sô pha da thật nhập khẩu từ Italy, bàn đứng trực tiếp mua về trên giải thưởng lớn của nhà thiết kế...... Mỗi một thứ đều tắm dưới ánh đèn trăng trắng, trong nháy mắt giảm đi mấy tầng nhiệt độ. Ngoài cửa kính là vườn hoa tư nhân được chuyên gia tỉ mỉ xử lý, trồng đầy gỗ đào và phong tín tử, lay động trong gió đêm.
  • Vương Nguyên tới nơi này số lần một tay liền có thể đếm được, nhưng coi như là có ấn tượng, dù sao trong phòng đồ vật bày đặt vị trí vĩnh viễn giống nhau như đúc, không kém mảy may, tỏ rõ chủ nhân rất nhỏ chứng OCD.
  • --------------------------------------------------------------------------
14
Tôi và Babel 27