TFBoys thiên hạ hạ tiểu hài tử
  • Hà Giai Vi biết một chút về quan hệ giữa anh và Vương Nguyên, nhưng cho dù cô cố ý nói như vậy để trêu chọc anh, không thể phủ nhận, Vương Nguyên chính là có bản lĩnh này, làm cho những người từng ở chung với anh đều thích anh.
  • Điều này làm cho Vương Tuấn Khải cảm thấy dị thường khó chịu.
  • Vừa rồi ta nghe được bọn họ nói, nhân vật này ngươi diễn chính là bản sắc.
  • Hắn đột nhiên nói một câu như vậy, Vương Nguyên không có trả lời.
  • Sao ta lại không cảm thấy? Vương Tuấn Khải là tại Vương Nguyên trước đó liền xem qua kịch bản, "Kia không phải cái Thiên Thiên hi hi ha ha nhân vật sao, cùng ngươi có chỗ nào giống?"
  • Vậy thì không giống. "Vương Nguyên nói.
  • Mỗi ngày ở đoàn làm phim cậu đều rất vui vẻ, đúng không?
  • Đã đi tới cửa phòng nghỉ, Vương Nguyên đẩy cửa đi vào: "Cũng tạm được.
  • Hắn không biết Vương Tuấn Khải rốt cuộc muốn hỏi cái gì.
  • Cậu thích ở cùng một chỗ với mấy người kia đúng không? người vừa mới nói chuyện với cậu, tên hắn là gì?"Vương Tuấn Khải đóng cửa, quay người giam cầm Vương Nguyên ở sau cửa, cười lạnh nói,"Cậu ở trước mặt hắn cười rất vui vẻ, sao bây giờ không cười nữa, cố ý bày sắc mặt cho tôi xem có phải không?"
  • Vương Nguyên lúc này thật sự thiếu chút nữa muốn bật cười, hắn rất không thể tưởng tượng nổi mà nhìn Vương Tuấn Khải, "Ngươi muốn nhìn ta cười?"
  • Vương Tuấn Khải trầm mặc không nói.
  • Vương Nguyên nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của hắn. Người nọ vẻ mặt nghiêm túc không giống như là nói đùa, một đôi đào hoa mắt giống như vô biên biển sâu, tùy thời làm cho người trầm luân. Vương Nguyên cúi đầu cười khổ, gật gật đầu: "Tôi biết rồi.
  • Sau đó, hắn liền nhếch khóe miệng với Vương Tuấn Khải.
  • Tựa như cảnh quay động tác chậm phiến tình trong phim, lông mày cậu bé cong cong, ánh mắt cong cong, hai cái nằm cũng vừa vặn có độ cong tốt, hàm răng vừa vặn lộ ra tám cái, chỉnh tề trắng noãn.
  • Hắn cười rộ lên thật sự rất đẹp mắt, Vương Tuấn Khải nghĩ, vì cái gì lúc trước mười mấy tuổi chính mình dễ dàng vì hắn động tâm như vậy, rất dễ dàng có thể tìm được đáp án.
  • Không ai không thích nụ cười của Vương Nguyên, cũng giống như không ai không thích ôm ánh mặt trời.
  • Nhưng Vương Nguyên lúc này lộ ra biểu tình này, lại như vậy không thích hợp, chói mắt như vậy, để cho hắn cơ hồ không dám đi xem.
  • Đừng cười, rất khó coi. "Vương Tuấn Khải nói.
  • ... Vậy sao? "Vương Nguyên sửng sốt một chút, hiển nhiên không nghĩ tới sẽ nhận được câu trả lời này, nhưng cũng chỉ không thèm để ý cười cười," Vẫn là lần đầu tiên có người nói như vậy.
  • Dù sao đây cũng là nụ cười sở trường nhất mà hắn đã luyện qua ngàn lần trăm lần.
  • Ngồi qua đi. "Vương Tuấn Khải hất cằm về phía ghế trong phòng nghỉ, lại nhìn chung quanh một vòng," Sao cậu có nhiều đồ như vậy?
  • Hả? Nơi này không phải một mình tôi dùng, vài người cùng đi.
  • Vương Nguyên vốn cũng đã đau đến sắp đứng không vững, trên lưng mồ hôi lạnh toát ra một tầng lại một tầng, cho dù Vương Tuấn Khải không nói, hắn cũng phải nhanh chóng tìm một chỗ chống đỡ.
  • Vương Nguyên chớp chớp mắt, nhìn qua phảng phất rất vô tội, "Ngươi lại tức giận cái gì?" Hắn một bên nghĩ như vậy, một bên muốn đem quần thả xuống che khuất miệng vết thương, ai ngờ ống quần lại bị Vương Tuấn Khải túm lấy.
  • Kéo tới vết thương, anh hít vào một hơi khí lạnh.
  • Anh chỉ cảm thấy em không hiểu ra sao. "Vương Tuấn Khải sắc mặt ủ dột, yết hầu giật giật, giống như nhẫn nại cái gì.
  • Đều nói con người ích kỷ, nhưng Vương Nguyên thật sự là người hắn từng gặp, không yêu mình nhất.
  • Đây tuyệt đối không phải khen ngợi.
  • ------------------------------------------------------------------------
14
Tôi và Babel 19