TFBoys thiên hạ hạ tiểu hài tử
  • Đoạn ký ức kia bụi gai mọc thành bụi, cảnh hoang tàn khắp nơi, mà trước đó, Vương Tuấn Khải cũng từng rất nhiều lần vươn tay về phía hắn, là chính mình không có tiếp được.
  • "Vương Nguyên, ngươi còn nhớ ta là ai?" Vương Tuấn Khải thấy hắn không hề phản ứng, lớn tiếng chất vấn, "Con mẹ nó ngươi còn nhớ rõ ta là ai không?"
  • Vương Nguyên ngẩng đầu, đáy mắt một mảnh huyết sắc.
  • Đừng như vậy, Vương Tuấn Khải. "Anh nói," Là anh không xứng đáng với em, là anh vốn nợ em. Nhưng em thấy đấy, "anh cười khổ," Bây giờ anh cũng không có gì có thể trả lại cho em.
  • Vương Tuấn Khải hung hăng trừng mắt nhìn hắn, toàn thân huyết dịch đều đang sôi trào, đốt đến hắn đều đau, cảm giác mỗi một căn mạch máu đều đang hung hăng nổ tung.
  • "Thật con mẹ nó khôi hài, ngươi có cái gì tốt không xứng." qua vài giây hắn châm chọc nói, "Ta sống không biết so với ngươi tốt bao nhiêu, ngươi cũng biết nước ngoài đều chơi rất vui vẻ, ngươi cho rằng ta lại sẽ nhớ rõ ngươi bao lâu?"
  • Vương Nguyên gật gật đầu, hắn không có hỏi chính là, nếu như vậy, vì cái gì còn muốn tìm ta, hao hết tâm tư đặc biệt đến xem chê cười sao?
  • Cũng không biết có phải là ăn ý nhiều năm hay không, không cần hắn hỏi, giây tiếp theo Vương Tuấn Khải liền tự mình đưa ra đáp án.
  • "Bất quá vừa rồi cái kia một chút, ta ngược lại là thật bắt đầu có chút nhớ ngươi." câu này ngữ khí tuyệt đối không phải ôn nhu, thậm chí mang theo một tia tàn nhẫn, bởi vì hắn kế tiếp nói, từng câu như đao.
  • Không phải vừa rồi ngươi nói không có gì có thể trả lại cho ta sao?
  • Không, ngươi có.
  • Vương Nguyên không thể tưởng tượng nổi nhìn hắn, hy vọng là mình hiểu sai rồi, nhưng người trước mặt cũng không cho hắn cơ hội tô son trát phấn thái bình. Giờ phút này Vương Tuấn Khải giống như một con thú nóng nảy, có vẻ phẫn nộ lại thương tâm.
  • Vương Nguyên biết hắn thương tâm, hắn nghe được cổ họng Vương Tuấn Khải khàn khàn nức nở, thế nhưng một điểm yếu ớt như có như không kia rất nhanh đã bị che dấu, tường vây lại tầng tầng chồng chất. Xây lên, ngay cả Vương Nguyên cũng nhìn không thấy.
  • Áo khoác và áo len đắt tiền của Vương Tuấn Khải cứ như vậy tùy tiện ném trên nền xi măng không có gạch men sứ, quấn cùng một chỗ với áo len cũ của Vương Nguyên. Bên ngoài là sáng sớm ánh mặt trời vừa vặn, tiếng ồn ào trên đường cái đều là tích cực hướng lên, nghênh đón một ngày mới, nghênh đón ánh mặt trời tốt đẹp.
  • Mọi thứ trong phòng như bị cô lập.
  • Mồ hôi cùng nước mắt cùng nhau chảy, làm đến cuối cùng hai người hỗn loạn mà ngủ, đến trời tối Vương Nguyên mới tỉnh, ngày này cứ như vậy bị hoang phế.
  • Vương Tuấn Khải còn đang ngủ, hắn chịu đựng đau đứng lên, khập khiễng đi tắm rửa, trong đầu chỉ có bốn chữ to "cam chịu". Anh cảm thấy sẽ không tệ hơn nữa, quan hệ giữa anh và Vương Tuấn Khải cũng rơi xuống đáy vực.
  • Nhưng mà Vương Nguyên vẫn sai lầm dự tính sự cố chấp của Vương Tuấn Khải. Đây coi như là cái gì, một loại không cam lòng đến từ thiên chi kiêu tử?
  • Sau ngày đó, anh lại đến bệnh viện thăm Thẩm Tâm Ngữ, đột nhiên được thông báo đối phương đã chuyển viện.
  • Tùy tiện ngẫm lại là có thể đoán ra người khởi xướng.
  • Vương Tuấn Khải trực tiếp đem người chuyển dời đến bệnh viện tư nhân, Vương Nguyên căn bản nhìn không thấy tốn bao nhiêu tiền, chỉ biết là nhân dân tệ tựa như những bình truyền vĩnh viễn không đánh hết kia ào ào chảy. Vương Tuấn Khải thậm chí còn sắp xếp cho cha mẹ Thẩm Tâm Ngữ một căn hộ dành cho người già, hơn nữa còn trả cho cô một số tiền lớn.
  • ------------------------------------------------------------------------
14
Tôi và Babel 12