TFBoys thiên hạ hạ tiểu hài tử
  • Ngày đó từ trong nhà Vương Nguyên đi ra, hai người giống như đánh thắng trận, ngồi xe buýt trở về trường học, Vương Tuấn Khải chia cho hắn một cái tai nghe, lảo đảo ngắm phong cảnh ven đường.
  • Ngày hôm nay không còn xanh nữa, lại loang lổ vài câu, còn lại tôi ở trong phòng lớn. Ghế ngồi trong rạp chiếu phim, khoảng cách xa xôi, tình cảm không có đối thủ, bạn và mình chơi cờ. Còn không kịp tỉ mỉ viết xuống về em, miêu tả anh yêu em như thế nào, em lại mỉm cười rời bỏ anh. Ánh mặt trời mùa hè chiếu vào trên mặt thiếu niên anh dũng không sợ, trong giai điệu du dương chua xót cùng bi thương gì cũng nghe không ra. Công Tuấn Khải gần như nửa tươi nửa đẹp đem Vương Nguyên lên lầu. Mở về sau, nhìn thấy nằm ngang trên sô pha nhân sự bất tỉnh thanh cảnh đau đớn, hắn cũng cảm thấy không có như vậy đối chán ghét, thần thanh khí phụ mang theo Vương Nguyên đi phòng tắm rửa.
  • Trước khi ngủ, Vương Nguyên còn có chút không yên lòng, lặng lẽ vòng đến phòng khách nhìn thoáng qua. Cũng may sô pha đủ lớn, hẳn là sẽ không ngủ không thoải mái. Hắn cẩn thận đắp cho Lư Bồi Lâm một tấm thảm, dù sao sau khi uống say người rất dễ dàng bị cảm lạnh - kết quả Vương Tuấn Khải bị đi ra ngoài uống nước, trực tiếp khiêng về phòng ngủ.
  • Đồng hồ sinh học của Vương Nguyên từ trước đến nay đúng giờ, mặc dù không có công việc, hắn cũng tỉnh rất sớm. Lúc đi rửa mặt đi ngang qua phòng khách, vốn định nhìn xem Lư Bồi Lâm có đá rơi thảm lông hay không, kết quả lại thấy hắn đã đứng lên, đang quỳ gối trước sô pha cẩn thận gấp thảm lông.
  • Anh tỉnh rồi à?
  • Lư Bồi Lâm nghe được thanh âm lập tức xoay người, ngượng ngùng gãi gãi tóc: "Ân... Xin lỗi, ta tối hôm qua uống quá nhiều, cho ngươi thêm phiền toái."
  • Không có gì. "Vương Nguyên lắc đầu.
  • Đây là nhà của ngươi sao?" Lư Bồi Lâm nhìn chung quanh một vòng, thật lòng nói, "Thật ấm áp, thật tốt.
  • Vương Nguyên cười cười: "Cùng ăn điểm tâm không?" Không được không được. Lư Bồi Lâm đứng lên, sờ sờ cái mũi, "Thật sự là quá ngượng ngùng. Hơn nữa ta cũng nên đi, hôm nay còn có công việc. Tối hôm qua đa tạ ngươi rồi!"
  • Vương Nguyên cũng không có lại lưu hắn, dù sao Vương Tuấn Khải còn ở trong phòng ngủ ngủ.
  • Thứ nhất là sau khi hắn tỉnh lại nhìn thấy Lư Bồi Lâm tất nhiên sẽ mất hứng, thứ hai, nếu Lư Bồi Lâm biết Vương Tuấn Khải ở chỗ này cũng rất phiền toái. Huống hồ nhớ tới đêm qua tình hình, Vương Nguyên chính mình cũng nhịn không được đỏ mặt, hiện tại hắn còn cảm thấy cả người đau nhức.
  • Mưa to qua đi ánh mặt trời đặc biệt rực rỡ, từ ngoài cửa sổ chiếu vào, phơi nắng đến trên mặt ngứa ngáy.
  • Vương Tuấn Khải nửa mê nửa tỉnh, theo bản năng đưa tay sờ sờ bên giường.
  • Không ai cả.
  • Cậu lười biếng ngồi dậy, nắm tóc, lúc này mới nhớ ra ngoài phòng khách còn có một người đàn ông. Vừa nghĩ tới, lại tức giận không chỗ phát tiết.
  • Trong tay hắn nắm chặt một chiếc áo sơ mi Vương Nguyên gấp lại đặt ở đầu giường, hận không thể nghênh ngang đi ra ngoài như vậy, mang theo một thân dấu vết diễu võ dương oai trước mặt tên không biết tốt xấu kia một phen, dù sao Vương Nguyên cũng khó có được chủ động và lớn mật như thế.
  • Bất quá ý nghĩ ngây thơ cũng chỉ trong nháy mắt, Vương Tuấn Khải rất nhanh khôi phục tỉnh táo, ấn xuống động tâm vốn không nên mất khống chế, mặc quần áo tử tế mới mở cửa phòng ngủ.
  • Nhưng mà hình ảnh trong tưởng tượng sẽ làm cho mình tức giận cũng không có xuất hiện, trong phòng khách không một bóng người, trên sô pha bày thảm lông gấp xong, phòng bếp lại truyền đến tiếng vang leng keng.
  • --------------------------------------------------------------------------
14
Tôi Và Tháp Babel 73