TFBoys thiên hạ hạ tiểu hài tử
  • Vương Nguyên một bên dỗ dành bạn trai, "Trước nhìn xem thích không?"Hắn ôm lấy ngón út, để cho đối phương xoay lại một bên đưa tay đi câu mặt đối với mình.
  • Vương Tuấn Khải căn bản không để ý nội dung quà tặng là gì, hộp còn chưa hoàn toàn mở ra, "Ánh mắt cũng đã toát ra vui mừng nhảy nhót."
  • Khi đó Vương Nguyên nhìn đôi mắt này, bên trong tràn đầy tình yêu như vậy khiến người ta tin tưởng, như vậy khiến người ta an tâm.
  • Mở cửa ra, gió thổi qua khiến người ta lạnh cả người. Vương Nguyên cầm lấy ô và ví tiền, suy nghĩ một chút cũng thuận tay nhắc tới bánh ngọt đặt ở một bên. Có thể là nhất thời không cầm được nhiều đồ như vậy, ví tiền không có móc khóa mở ra, Vương Nguyên không để ý lắm khép lại, nhưng trong nháy mắt thoáng nhìn một thứ khiến tim hắn đột nhiên ngừng đập.
  • Hắn hoài nghi mình nhìn lầm, vì thế lại không thể khống chế mà run rẩy lên.
  • Trong ví tiền của Vương Tuấn Khải, ảnh chụp của Tư. Để lại một chỗ cho bọn cướp.
  • Bối cảnh ảnh chụp là một cửa hàng nguyên liệu Nhật Bản, đại khái là do lễ Giáng Sinh, trước cửa chẳng ra gì dựng thẳng một thân cây thông Noel, mặt trên treo đầy quà tặng rực rỡ muôn màu. Giữa hình ảnh, Vương Tuấn Khải cùng một con gấu bông đứng song song, trên mặt không có biểu tình gì, nhìn không ra hỉ nộ. Mà con gấu lớn kia ngược lại rất hữu hảo, cánh tay lông xù ôm bả vai Vương Tuấn Khải, cái đầu thật to cũng dựa vào đầu hắn, nhìn qua chính là dáng vẻ nghiêng đầu thơ ngây khả ái.
  • Vương Nguyên hít sâu một hơi, trái tim đập thình thịch. Vương Tuấn Khải lại để lại tấm ảnh này......
  • Thậm chí, hắn còn trịnh trọng in ra tiền tùy thân, vì sao, vì sao hắn làm như vậy? Hắn có nhận ra mình hay không?
  • Nhưng võ trang hạng nặng như vậy, coi như thật sự nhận ra, hắn làm sao có thể nhận ra! Bọn họ cũng đã sớm không có liên quan, Vương Trị liền đem tấm ảnh chụp chung chẳng ra gì này đặt ở chỗ này là có ý gì? Chẳng lẽ đây cũng là
  • Cũng là một loại biểu hiện niệm cựu của hắn, không có nguyên nhân nào khác?
  • Hay là hắn chỉ đơn thuần là trong lòng thích tấm ảnh này mà thôi.
  • Vương Nguyên không cách nào khống chế mà miên man suy nghĩ.
  • Mưa không hề nhỏ đi chút nào, ra khỏi tiểu khu, trong tầm nhìn mơ hồ có một chiếc xe dễ thấy dừng ở giao lộ không người, không có dấu hiệu muốn khởi động.
  • Vương Nguyên giơ ô đi tới, đường phố ồn ào náo động ở bên tai che chắn, chỉ có tiếng nước mưa lộp bộp đánh vào mặt ô rõ ràng rơi vào màng nhĩ, giống như nhịp tim đập. Cái ví tiền cũ kỹ đến hao mòn kia gần như bị hắn bóp ra dấu ngón tay.
  • Cửa sổ xe bị nhẹ nhàng khóa hai cái, Vương Tuấn Khải nghe tiếng ấn xuống nửa mặt cửa sổ, nhìn thấy một đôi mắt hạnh nhân quen thuộc.
  • Hắn không khỏi nhíu mày: Còn có chuyện gì?
  • Vương Nguyên khom lưng, cán ô kẹp giữa cổ và bả vai, nước mưa bay loạn lên mặt. Ngón tay anh chỉ vào cửa xe, ý bảo đối phương mở ra.
  • Giằng co vài giây, Vương Tuấn Khải giống như không kiên nhẫn mở khóa, Vương Nguyên mở cửa xe ngồi vào, ô ở bên ngoài vung hai cái, vẫn mang vào một thân hơi ẩm của nước mưa, trộn lẫn với mùi cỏ xanh.
  • Cậu bỏ cái này lại rồi. "Vương Nguyên đưa ví tiền qua.
  • ...... Muốn. "Vương Tuấn Khải sửng sốt, sau khi nhận lấy tiện tay đặt vật kia trước xe.
  • Còn có cái này. "Vương Nguyên lại đem bánh ngọt đặt ở giữa hai người.
  • Vương Tuấn Khải liếc hắn một cái, vẫn rút ra một điếu thuốc đặt ở trên môi, không sao cả nói: "Tự cậu cầm lấy ăn đi.
  • Vương Nguyên cũng không đáp lời, đưa tay liền đem điếu thuốc chưa châm kia từ bên môi đối phương lấy xuống, sau đó trầm mặc không nói, hoàn toàn không có ý muốn xuống xe.
  • --------------------------------------------------------------------------
14
Tôi Và Tháp Babel 71