TFBoys thiên hạ hạ tiểu hài tử
  • Giọt nước theo Vương Nguyên rủ xuống sợi tóc nhỏ xuống, thái dương bởi vì lúc trước cùng "Tả hộ pháp" triền đấu lưu lại một đạo vết máu, thợ trang điểm vẽ rất chân thật, miệng vết thương kia thoạt nhìn dữ tợn vô cùng, mặc dù dính nước cũng không có hoa rơi, màu sắc đỏ tươi tôn lên làn da của hắn càng thêm tái nhợt. Đôi mắt vốn luôn được đạo diễn khen ngợi ở trước ống kính sáng ngời như sao lúc này trống rỗng không có gì, không ánh sáng không thần, sống lưng cong lên theo hô hấp nặng nề không ngừng phập phồng, run rẩy.
  • Vương Nguyên nghe được có người đang không ngừng hỏi hắn có chuyện hay không, có cần gấp hay không, những thanh âm kia vây quanh hắn, làm hắn hô hấp khó khăn. Hắn gian nan giơ cánh tay lên, muốn che lỗ tai, thiên địa lại đột nhiên trở nên yên tĩnh.
  • Một chiếc khăn tắm màu trắng khô ráo giống như lá chắn, từ đỉnh đầu che kín cả người anh, tiếng ồn ào của đoàn làm phim trong nháy mắt bị ngăn cách bên ngoài.
  • Hắn giống như được cứu thở phào nhẹ nhõm, vừa định cảm tạ Tiểu Diệp tới kịp thời, nhưng một lát sau liền lập tức hiểu được, đó không phải Tiểu Diệp.
  • Sau khi Vương Nguyên bị kéo lên bờ, Vương Tuấn Khải một mực ở bên ngoài đột nhiên phá vỡ đám người, sải bước đi tới, ở trước mắt bao người đoạt lấy khăn tắm trong lòng trợ lý Vương Nguyên, đắp kín cho người ngồi dưới đất kia.
  • Hắn ngồi xổm xuống, quỳ một gối trên mặt đất, quần tây đắt tiền sạch sẽ trong nháy mắt dính bụi đất ướt át bên bờ.
  • Cách vải vóc sạch sẽ, Vương Tuấn Khải xoa xoa mái tóc ướt đẫm của Vương Nguyên vài cái, sau đó lại chuyển dời đến lỗ tai và khuôn mặt. Cho dù không nhìn thấy, ngón tay cái vẫn thuần thục mà chính xác lướt qua vành tai mỏng manh của hắn, khóe mắt đuôi lông mày xinh đẹp, còn có đôi môi lặng lẽ mím lại, đem bọt nước nơi đó nhất nhất lau đi.
  • Vương Tuấn Khải cảm giác được thân hình người dưới khăn lông rõ ràng run rẩy, hắn không biết đối phương rốt cuộc là làm sao vậy, là quá mức lâm vào nhân vật, vì kết cục bi kịch mà thất thần, hay là nguyên nhân gì khác. Hắn rất muốn biết, từ vừa rồi bắt đầu liền có một vạn vấn đề muốn phá tan cổ họng, giờ phút này lại cũng không có mở miệng hỏi nửa câu.
  • Hắn chỉ trầm mặc cau mày, giống như muốn ổn định cảm xúc của Vương Nguyên đỡ lấy bả vai gầy gò của hắn. Mà không nghĩ tới chính là, sau một khắc, có một bàn tay run rẩy, cách khăn lông mỏng manh, dùng sức túm lấy tay áo của mình.
  • Vương Tuấn Khải ngẩn người, tâm tình trong nháy mắt đó không cách nào hình dung.
  • Hắn rũ mi mắt, nhìn về phía che dấu hết thảy khăn lông, hắn có thể tưởng tượng đến cùng là như thế nào một cái khớp xương rõ ràng tay, bởi vì khớp ngón tay quá mức dùng sức, Bạch Triết trên mu bàn tay sẽ xuất hiện nhô lên màu xanh mạch lạc. Anh túm lấy cổ tay áo sơ mi của mình, lại chậm rãi thu lại nắm đấm.
  • Khát khao như vậy, khẩn cấp như vậy. Thật giống như bắt được Ngao Mệnh. rơm rạ......
  • Đó là một loại đã lâu đến hắn cơ hồ sắp quên mất, Vương Nguyên đối với hắn ỷ lại.
  • Vương Tuấn Khải dừng một chút, cổ tay gập lại, trở tay bao lấy bàn tay đang cầm ống tay áo hắn không buông kia, cách khăn lông đem ngón tay đối phương nắm chặt nhất nhất tách ra, sau đó dùng sức bóp bóp lòng bàn tay mềm mại của Vương Nguyên.
  • Thân thể run rẩy dần dần bình tĩnh lại, một lát sau Vương Nguyên rút tay ra khỏi tay Vương Tuấn Khải, còn mình thì cầm khăn lông lau lung tung, Vương Tuấn Khải cũng thuận thế đứng lên.
  • Vương Nguyên xốc khăn mặt lên đầu, Tiểu Diệp ở bên cạnh đợi lệnh nửa ngày lập tức đưa qua một chai nước khoáng, một loạt tiếng hỏi: Anh Nguyên, còn có thể chụp không? Chúng ta đừng cố gắng chống đỡ nữa, chân cậu còn bị thương kìa.
  • --------------------------------------------------------------------------
14
Tôi Và Tháp Babel 37