TFBoys thiên hạ hạ tiểu hài tử / Tôi Và Tháp Babel 121
TFBoys thiên hạ hạ tiểu hài tử
  • Hắn không nên như vậy. Hắn trời sinh nên là người được vạn chúng chú ý dưới ánh đèn sân khấu, mà không phải lẻ loi đứng dưới ánh đèn huỳnh quang hỏng chờ đợi khách hàng đến thăm cửa hàng tiện lợi vào rạng sáng.
  • Nhưng lời này Vương Tuấn Khải lại không có tư cách nói, đó đều là lựa chọn của Vương Nguyên, hắn có thể can thiệp sao, hắn lại quản được sao? Người khác để cho hắn quản sao?
  • Lúc trước nói vô luận hắn lựa chọn con đường nào chính mình đều sẽ đem hết toàn lực vì hắn hộ giá hộ tống, kết quả lời hứa lại thực hiện đến người khác trên người, hắn nâng đỡ bao nhiêu người, lại đưa bao nhiêu người đứng trên đỉnh kim tự tháp, Vương Nguyên hối hận sao? Từ ngày đầu tiên Trọng Vũ hắn đã hỏi qua, vừa hỏi này quả thực tương đương với xé xuống ngụy trang bình thản, công khai mổ ra miệng vết thương, tuyên cáo mình là người không bỏ xuống được, đáng tiếc đối phương vẫn như cũ không chịu trả lời hắn, chỉ nói không xứng đáng.
  • Không xứng đáng.
  • Ngày sinh nhật Vương Nguyên cũng nói với anh như vậy, nghe tràn ngập chân thành và áy náy.
  • Nhưng đây căn bản không phải là lời hắn muốn nghe.
  • Vương Tuấn Khải cúi đầu thở hổn hển một hơi, ánh mắt rơi vào giữa.
  • Chiếc bút ghi âm trên đài điều khiển lập tức đeo tai nghe bluetooth, bấm số điện thoại của trợ lý.
  • "Giúp tôi xử lý vài việc.
  • Hôm qua bọn họ lăn qua lăn lại đến rạng sáng.
  • Vương Nguyên thoạt nhìn mỏi mệt đến cực điểm, vòng cuối cùng trực tiếp ngồi ở trong bồn tắm tựa vào bả vai hắn ngủ, hơi thở ấm áp kéo dài phả vào vành tai hắn. Vương Tuấn Khải không đánh thức hắn, cái trán bị vuốt ve còn dừng lại nhiệt độ đầu ngón tay đối phương, rõ ràng là lạnh, nhưng một lát sau lại nóng bỏng giống như muốn đốt ra dấu ấn.
  • Cậu bé nửa mơ nửa tỉnh đặc biệt nghe lời, thân thể mềm nhũn không chịu được, giống như con mèo nhỏ bị chuốc say, dính lấy cậu rầm rì, hỏi cái gì cũng đáp ứng.
  • Cái đầu lông xù kia ngoan ngoãn tựa vào vai, Vương Tuấn Khải vừa yêu vừa hận, quả thực điên rồi.
  • Dù sao không ai nhìn thấy, tiểu nhân trong lòng say rượu, không thể nhảy ra trách móc nặng nề cùng phán xét, hắn dán vào lỗ tai đỏ bừng của Vương Nguyên, dùng ngữ điệu gần như ôn nhu thấp giọng hỏi: "Gần đây có khỏe không?"
  • Vương Nguyên biên độ rất nhỏ gật đầu, "Ừ" một tiếng. Vương Tuấn Khải cũng nói không nên lời là cao hứng hay là cay đắng, không có hắn, Vương Nguyên quả thật tự do rất nhiều, đây cũng là sự thật. Đối với hắn mà nói, chỉ sợ cho dù ở trong đoàn làm phim, cũng thoải mái hơn so với ở trong căn hộ do Vương Tuấn Khải trả tiền của bọn họ.
  • Ở đoàn làm phim mới vui vẻ không?
  • Ừm.
  • Thích diễn xuất như vậy sao?
  • Ừm.
  • Nếu không có tôi, có lẽ anh sẽ không bao giờ diễn được nữa, và anh có thể sẽ đi con đường khác, anh biết không?
  • Ừm.
  • Ngươi cũng sẽ không cam lòng chứ?
  • Ừm.
  • Anh không thể rời bỏ em, anh không nên rời bỏ em.
  • Hầu kết Vương Tuấn Khải giật giật, trong phòng tắm sương mù bốc hơi, tim
  • Hỏi anh, mang theo áy náy, mang theo hoài niệm, mang theo hối hận. Hắn cho rằng có thể đợi được Vương Nguyên nói không nỡ, nhưng kết quả thì sao?
  • Vậy tại sao vẫn phải hỏi?
  • Thật sự là làm trò hề chồng chất, vấn đề tương tự hắn cả đêm nay không phải không có hỏi qua, hỏi Vương Nguyên có nghĩ tới hắn hay không, Vương Nguyên là trả lời như thế nào
  • Có, nhưng anh không tin. Hắn có bao nhiêu lý trí tỉnh táo, quả thực nói trúng tim đen. Chính mình hỏi lại có ích lợi gì, trăm ngàn lần khẳng định trả lời cũng chưa chắc có thể lấp đầy kia thật sâu khe rãnh, trong nước sông vết thương
  • Vương Tuấn Khải từ nhỏ đã kiêu ngạo, làm sao sau khi bị tổn thương, còn nguyện ý một mình mình làm tên ngốc biết rõ con đường phía trước là vực sâu, nhưng vẫn muốn giẫm vào vết xe đổ?
  • Nhưng mà, dù vậy, khi có khả năng nhận được câu trả lời khẳng định nhất, cho dù giây tiếp theo đã hối hận, hắn vẫn nghĩa vô phản cố hỏi ra miệng.
  • ---------------------------------------------------------------------------
14
Tôi Và Tháp Babel 121