TFBoys thiên hạ hạ tiểu hài tử / Tôi Và Tháp Babel 108
TFBoys thiên hạ hạ tiểu hài tử
  • Nhưng trên đời không có bức tường nào không lọt gió, mọi người đối với chuyện tin đồn thất thiệt là nhiệt tình nhất, tin tức vỉa hè đầy sọt, Vương Nguyên lại là người mới hàng thật giá thật, vừa rồi
  • Vừa mới bắt đầu có chút bọt nước, vẫn là bởi vì chương trình giải trí diệu tác. Diễn viên trẻ tuổi như vậy, học viện điện ảnh hàng năm không biết xuất ra bao nhiêu, như thế nào hết lần này tới lần khác chỉ có hắn có vận may này, trèo cành cao một bước lên trời, nếu không khiến người ta đỏ mắt mới là kỳ quái.
  • Nhưng mà biểu hiện của Vương Nguyên thật ra ngoài dự liệu của khán giả, ngay cả Lộ Minh cũng rời khỏi ghế dựa sau lưng, ngồi thẳng người trước máy theo dõi.
  • Tại thử vai thời điểm, hắn thấy được vị này diễn xuất của diễn viên trẻ tuổi, nhưng tình huống bây giờ, hiển nhiên không phải học qua diễn xuất kỹ xảo hoặc là chỉ dựa vào thiên phú là có thể làm được.
  • Những "hàng hóa" này, Lộ Minh đều từng tự mình thử qua trọng lượng, tổ đạo cụ lo lắng loại trình độ này sẽ làm cho diễn viên chính mảnh mai của bọn họ trực tiếp bị đè bẹp, càng miễn bàn còn phải diễn kịch. Đạo diễn do dự trong chốc lát nhưng vẫn kiên trì muốn cho anh thử một lần, có thể đi vài bước tính vài bước, nhưng cũng có dự định giảm cân.
  • Ai ngờ giờ khắc này, bờ vai nhìn như đơn bạc của Vương Nguyên vững vàng khiêng hòm đồ kia lên. Anh mặc áo ba lỗ đàn hồi màu đen, giấy gợn sóng màu nâu dập đầu vai trần trụi, ấn một dấu.
  • Nhưng anh đúng là đã làm những công việc này, chuyển rương, sửa sang lại hàng hóa, rửa chén, rửa chén, lúc ấy tuyệt đối là hồi ức không thể thống khổ hơn, không chỉ là vất vả trên thân thể, càng xen lẫn cảm giác chênh lệch cực lớn, mê mang đối với tương lai, cùng buông tha đối với cuộc sống.
  • Trước đó Vương Nguyên là không biết nhân sinh còn có loại khổ này, hoặc là nói hắn biết, lại tưởng tượng không ra. Thiếu niên trải qua cuộc sống vô ưu vô lự, làm sao có thể cảm nhận được đây?
  • Rất lâu sau đó, tại một lễ trao giải nào đó lại gặp đạo diễn Lộ, ông nói với Vương Nguyên, làm phim, làm diễn viên, một trong những điều quan trọng nhất là "trải nghiệm". Cảnh quay đầu tiên năm đó, ngươi cho ta thấy được những thứ này.
  • Biết rằng không có gì bạn đã trải qua là vô ích trong ngành này. Ngay cả một phút không làm gì cũng không phải là vô ích.
  • Chúng được viết trong mắt bạn, khắc sâu trong tâm hồn bạn, từng viên gạch xây nên câu chuyện chỉ thuộc về bạn. Khi bạn đi qua các bộ phim khác nhau "thế giới", luôn luôn có ích cho chúng. Cho dù chỉ là một phút nào đó nằm sấp. Ở trên bàn nhàm chán thất thần, ngươi cũng chỉ có thể lĩnh hội qua, mới có thể thành thạo từ trong thân thể điều động lên thần kinh tương ứng.
  • Cho nên, tại thời điểm không biết, những kia đã từng trải qua tuyệt vọng nhất đau xót, cũng sẽ biến thành đáng quý bảo vật.
  • Không nghĩ tới chính là, quay phim chưa được mấy ngày đã có khách không mời mà đến thăm.
  • Ngày đó quay chụp tiến hành đến chạng vạng tối, kết thúc một cái ống kính, Vương Nguyên đột nhiên nghe thấy đột ngột tiếng vỗ tay.
  • Hắn quay đầu, nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc người đứng ở đạo diễn bên người, đang nhìn chính mình thong thả vỗ tay, phảng phất là đang đối với biểu hiện của hắn tiến hành ca ngợi.
  • Người này chải tóc cẩn thận tỉ mỉ, đeo kính gọng vàng, âu phục giày da - là Kim Lượng, nhà đầu tư lớn nhất của Thông Thiên.
  • Cảnh quay kết thúc, Vương Nguyên đi qua một bên ghế ngồi xuống nghỉ ngơi, Kim Lượng cùng đạo diễn Lộ nói chuyện, ánh mắt vẫn hướng về phía hắn ngắm. Vương Nguyên biết đây không phải là ảo giác, quả nhiên không bao lâu, người nọ liền đi tới, giống như lơ đãng địa ngồi vào hắn đối diện.
  • ---------------------------------------------------------------------------
14
Tôi Và Tháp Babel 108