TFBoys thiên hạ hạ tiểu hài tử / Tôi Và Tháp Babel 106
TFBoys thiên hạ hạ tiểu hài tử
  • Giống như bị ma ám nhớ ở trong lòng, thậm chí thẳng đến khi trở về Anh quốc vẫn như cũ không bỏ xuống được, cuối cùng thỏa hiệp với mình, đặc biệt nhờ người ở trong nước hỏi thăm.
  • Người nọ làm việc đáng tin cậy, không quá vài ngày liền truyền đến hai ba tấm ảnh chụp, đều là ở quầy tính tiền của cửa hàng Nhật Bản kia, bên cạnh thùng rượu tạp thất tạp bát, một cậu bé mặc quần áo búp bê, trong tay ôm mũ trùm đầu thật lớn, tựa vào tường ngủ. Tóc hắn ướt thành từng lọn từng lọn, dính ở trán phủ kín mồ hôi, hai mắt nhắm chặt, màu môi tái nhợt, thoạt nhìn nghèo túng đến cực điểm.
  • Trong đầu Vương Tuấn Khải ầm ầm một tiếng vang thật lớn.
  • Hắn cơ hồ muốn điên mất một cái kia thật sự là Vương Nguyên, Vương Nguyên tại sao lại ở chỗ này, lại như thế nào lộ ra như vậy mỏi mệt không chịu nổi thần sắc! Mặc dù trong lòng có nhiều hận nhiều hơn nữa không cam lòng, ở trong lòng hắn, Vương Nguyên cũng nên chói mắt, kiêu ngạo, thành thạo, hắn hẳn là đứng ở trước màn ảnh, đứng ở trên sân khấu, khuôn mặt từ nhỏ đã nên được ngàn vạn người xem thưởng thức sủng ái, vì sao phải bị che ở dưới mũ trùm đầu kín không kẽ hở của búp bê thở không nổi?
  • Hắn giật mình nhớ tới ngày đó cơm nước xong trả tiền, chính mình quả thật loáng thoáng nhìn thấy phía sau quầy có người mặc quần áo búp bê màu nâu chống chân ngồi ở chỗ đó.
  • Cũng chỉ sai một ý niệm lướt qua vai.
  • Sau đó Vương Tuấn Khải cũng nghĩ tới, nếu như bọn họ trọng tâm là ở lúc ấy, mà không phải ở cửa hàng tiện lợi lạnh đến rạng sáng tư duy đóng băng, hắn còn không có biết nhiều hơn, không có từ thống khổ tê tâm liệt phế chuyển biến thành bình tĩnh bề ngoài, vậy còn có thể kiên trì bày ra tư thái từ trên cao nhìn xuống, lấy giọng điệu bố thí nói ra những lời kia hay không? Kết quả giữa họ sẽ tốt hơn một chút hay tệ hơn?
  • Đáng tiếc vận mệnh sẽ không cho bọn họ cơ hội làm lại, nếu như thời gian có thể đảo ngược, Vương Tuấn Khải đâu chỉ muốn trở lại ngày đó.
  • ---------------------------------------------------------------------------
  • Ngày tốt tháng tốt,<<Thông Thiên>>khởi động máy.
  • Trên bàn trải vải nhung màu đỏ, máy quay phim cũng bị vải đỏ che lại, chính giữa thờ Quan nhị gia, lư hương lượn lờ sinh khói. Xung quanh ồn ào náo nhiệt, đầu người động đậy, tâm sự vừa vặn ẩn nấp sóng người, bị che giấu đến nửa điểm không còn sót lại.
  • Hơn nửa năm qua hết thảy phảng phất như một giấc mộng lớn.
  • Vương Nguyên bình tĩnh nhìn náo nhiệt trước mắt.
  • Là Vương Tuấn Khải không giảng đạo lý một lần nữa xuất hiện ở thế giới xám trắng không ánh sáng của hắn, mới đầu hắn còn thanh tỉnh, bản năng giống như một gốc xương rồng mang theo gai tránh né một cái gai bén nhọn, ai đụng tới đều sẽ đau, đều sẽ rời xa. Nhưng ai ngờ tâm động quá mãnh liệt, hồi ức quá mãnh liệt, hắn một bên tố cáo chính mình, một bên thanh tỉnh trầm luân, càng về sau nhổ gai trên người mặc cho người ta chạm vào, quên mất xương rồng vì sao mới có thể sinh tồn ở sa mạc khô hạn nguy hiểm.
  • Cuối cùng sẽ có một ngày ảo ảnh biến mất, đó là lầu các trên không trung, hòn đảo trong nước. Mộng là giả, đau là thật, sau khi tỉnh lại cái gì cũng không nắm chặt, chỉ có đau còn lưu lại trong lồng ngực tàn sát bừa bãi.
  • Vương Tuấn Khải tự tay xây lên ảo cảnh này, chính là vì thưởng thức giờ khắc hắn bừng tỉnh này đi.
  • Nếu như đây là chuyện hắn nên hoàn trả, hiện tại cũng rốt cục vượt qua cửa ải khó khăn nhất đau đớn nhất kia.
  • ---------------------------------------------------------------------------
14
Tôi Và Tháp Babel 106