TFBoys thiên hạ hạ tiểu hài tử
  • Cho dù là thật, đó cũng là chuyện xảy ra trong hai mươi năm đầu của Vương gia, Dịch Dương Thiên Tỉ chủ động nắm chặt tay Vương Tuấn Khải hơn.
  • Biết diễn không, Tiểu Khải?
  • Dịch Dương Kiền Tỉ kéo Vương Tuấn Khải đứng lại, hất mái tóc lộn xộn bị gió thổi.
  • "Lát nữa đi vào đừng nói gì cả, trốn sau lưng tôi là được rồi, giả vờ... Ách... giả vờ..."
  • Dịch Dương Thiên Tỉ có chút khó xử, hắn đang suy nghĩ dùng từ như thế nào mới có thể làm cho tư tâm của mình không biểu lộ rõ ràng, kết quả Vương Tuấn Khải trực tiếp một quyền đánh vào ngực hắn.
  • Anh nói, mặc kệ nhân vật có khiêu chiến cỡ nào tôi cũng có thể diễn.
  • "Không cần phức tạp như vậy."Dịch Dương Kiền Tỉ bị hắn chọc cho muốn cười, "Cậu cứ diễn một [chàng trai] nhẫn nhục chịu đựng là được."
  • (văn) ① Lầm lẫn; ② Giả dối. Một cái hai mươi tuổi khốc suất cuồng bá túm Vương Tuấn Khải đột nhiên mất đi mộng tưởng.
  • -----------------------------------------------------------------------
  • Đứng trong phòng khách của Dịch gia đều là người, toàn bộ đèn thủy tinh lớn nhỏ trên trần nhà đều bật lên, Vương Tuấn Khải đi theo sau Dịch Dương Càn Tỳ lặng lẽ đi vào đứng vững, đánh giá người trước mắt một lần.
  • Người phụ nữ ung dung duy nhất ngồi đó không cần phải nói chắc chắn là mẹ của Dịch Dương Càn Tỳ, Dịch phu nhân tiếng tăm lừng lẫy trong giới kinh doanh thành phố S. Hai bên Dịch phu nhân là hai người phụ nữ trẻ tuổi, nhìn qua tuổi tác cũng không quá lớn, cung kính kính đứng ở một bên, Vương Tuấn Khải đoán hẳn là hai chị dâu của Dịch Dương Càn Tỳ.
  • Ngoài ra hai người đàn ông, cẩn thận nhìn qua cái kia bộ dạng coi như hiền lành nam nhân đoán chừng là đại ca, mà đại ca bên cạnh cái kia đối với mình trợn mắt nhìn...
  • Vương Tuấn Khải run rẩy, tự giác xê dịch bước về phía sau Dịch Dương Càn Tỳ.
  • Thiên Tỉ, mau tới nhận lỗi với mẹ.
  • Đại Mỗ gọi Dịch Dương Càn Tỳ, trong quá trình ngay cả ánh mắt trắng bệch cũng không để lại cho Vương Khải. Dịch phu nhân ngồi phía trên hiển nhiên nguôi giận không lâu, lúc này nghe được thanh âm mới chậm rãi mở mắt.
  • Thiên Tỉ, ngươi có biết hôm nay là ngày gì không?
  • "Đương nhiên biết," Dịch Dương Thiên Tỉ tiến lên một bước, nói: "Hôm nay tôi kết hôn."
  • Vậy cậu còn đi theo Vương Tuấn Khải hồ nháo?
  • Dịch phu nhân vỗ bàn, nước trà con dâu thứ hai vừa rót lại tràn ra rất nhiều, từ mép bàn gỗ đàn chảy xuôi xuống đất, thấm ra một vũng nước.
  • Sắc mặt Dịch Dương Thiên Tỳ không thay đổi, thân thể len lén nghiêng về phía trước Vương Tuấn Khải một chút, sợ dọa đến bạn nhỏ mới của hắn.
  • Chuyện trong nhà mình rườm rà phức tạp, bình thường anh nhàn tản đã quen lười quản, nhưng hiện tại anh không phải một mình anh, trên giấy chứng nhận kết hôn viết rõ ràng tên của tôi và Vương Tuấn Khải, người này ngày sau là muốn vào hộ khẩu của anh.
  • Hắn phải bảo vệ tốt hắn.
  • Mẹ, là con tự đi ra ngoài, hơn nữa...... Mẹ xem hắn như vậy làm sao có thể dám làm chủ con.
  • Nói xong xoay người cho Vương Tuấn Khải một ánh mắt lạnh lùng đạm mạc, làm cho bạn nhỏ họ Vương còn đang xem náo nhiệt hoảng sợ.
  • Thì ra Dịch Dương Thiên Tỉ cười dịu dàng như vậy, lúc không cười ánh mắt sắc bén như vậy.
  • -----------------------------------------------------------------------
14
Ly dị: 6.