TFBoys thiên hạ hạ tiểu hài tử
  • Thời điểm Vương Tuấn Khải ở Vương gia gác cổng là chín giờ rưỡi tối, cũng không quá nghiêm khắc, hài tử chân chính của Vương gia không có mấy người tuân thủ, nhưng Vương Tuấn Khải ngốc hề hề kiên trì thói quen này ước chừng có hai mươi năm.
  • Cũng bởi vậy mà khiến hắn giống như một người cổ đại vừa mới xuyên việt tới, Vương Tuấn Khải căn bản không biết còn có chợ đêm tồn tại như vậy.
  • Một đám người vào ban đêm mùa hè, nương theo ánh đèn đường mờ nhạt bên đường uống rượu ăn thịt, hai bên đường phố chật chội đều là tiểu thương bán đồ, bọn họ bán vật phẩm cũng không tinh xảo nhưng cũng đủ rẻ, đại thúc xào ốc biển một tay là có thể ước lượng cái muỗng lớn, nóng sẽ đem áo ba lỗ trước ngực cuộn lại lau hai cái trên trán chưa từng thấy qua.
  • Tất cả những điều này đối với Vương Tuấn Khải mà nói, quả thực giống như bôi một lớp màu sắc rực rỡ.
  • Vương Tuấn Khải nhìn chằm chằm đứa bé chơi bong bóng đồ chơi phía trước nửa ngày, âm thầm xoa xoa tay.
  • Muốn chơi không?
  • Dịch Dương Càn Tỳ khẽ nhéo ngón út của Vương Tuấn Khải, ánh mắt dịu dàng
  • Nhìn bộ dáng hắn không nhúc nhích được này.
  • Vương Tuấn Khải thử dò xét gật đầu, nói: "Hai người bọn họ đánh......
  • Tệ thật.
  • Hai bạn nhỏ kia vừa mới đến thắt lưng mình đi...... Ngay cả nhắm cũng không biết, khóe miệng Dịch Dương Kiền Tỉ giật giật.
  • "Ông chủ, còn súng không?"
  • Bà thím trông quán lắc đầu, "Con phải chờ hai người bọn họ đánh xong, hôm nay ít người thì hai khẩu súng.
  • Dịch Dương Thiên Tỉ quay đầu nhìn Vương Tuấn Khải tiếc nuối, còn ngượng ngùng nói.
  • Nhưng dù sao cũng tốt hơn là cẩn thận giả bộ vui vẻ không sao cả, Dịch Dương Thiên Tỳ thở dài trong lòng một tiếng, cậu cảm thấy Vương Tuấn Khải tràn ngập tính trẻ con như vậy, mới là người bạn nhỏ trong trí nhớ của cậu sẽ bắt giun trong vườn hoa kia, người bạn nhỏ của cậu, không nên tràn ngập băn khoăn.
  • Mà hắn muốn tìm lại Vương Tuấn Khải tươi mới tùy ý kia.
  • Dịch Dương Thiên Tỉ ngồi xổm xuống vỗ vỗ vai một đứa trẻ, dịu dàng nói: "Bạn nhỏ nhà anh trai cũng muốn chơi, các con tặng cho anh ấy được không?
  • Tiểu hài nhi buông súng trong tay xuống, vẻ mặt chờ mong nhìn thẳng hắn.
  • Dịch Dương Thiên Tỉ lấy ví tiền từ trong túi áo ra, rút ra mười tờ cầm trong tay, sau đó mỗi người năm tờ chia cho hai đứa nhỏ.
  • Hai đứa nhỏ phỏng chừng cũng chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy, đem tiền nhét vào trong túi vui vẻ ném súng bỏ chạy, ông chủ phía sau hô lớn hai tiếng, nói bọn họ ngay cả đồ chơi thắng cũng quên lấy.
  • Dịch Dương Thiên Tỉ cầm hai khẩu súng đưa cho Vương Tuấn Khải, phát hiện người này thần sắc phức tạp nhìn mình, trong mắt mơ hồ có chút nước mắt.
  • Hắn ngây ngẩn cả người, không biết làm thế nào cho phải.
  • Không thể nào...... Chỉ như vậy đã khiến hắn cảm động như vậy? Vậy tiểu bằng hữu của hắn là ở Vương gia bị bao nhiêu hà khắc a...... Trong lòng Dịch Dương Thiên Tỳ xúc động, âm thầm thề sau này phải đối xử tốt với anh hơn một chút, tốt hơn một chút mới được.
  • Vương Tuấn Khải thủy chung không nói gì.
  • Hắn đã thấy! Hắn thấy hết rồi! Một ngàn đồng a!!! Vương Tuấn Khải đau lòng đến chảy nước mắt, muốn anh kết hôn với người anh em tốt nhất cũng không có nhiều tiền như vậy, tên bại gia tử Dịch Dương Thiên Tỉ vung tay lên đã cho hai đứa con một ngàn đồng, sớm biết miệng anh ta tiện bắn súng cái gì chứ... Tiền này nếu cho hắn...... Cái đó! Có! Nhiều! Được rồi!
  • -----------------------------------------------------------------------
14
Ly dị. 4.