TFBoys thiên hạ hạ tiểu hài tử
  • Vương Tuấn Khải đột nhiên đau tim một chút, "Áo khoác đâu?
  • Đổi tiền rồi, đi, mua đồ ăn đi!
  • Đổi...... Đổi bao nhiêu?
  • Vương Tuấn Khải vẫn chưa từ bỏ ý định truy hỏi, đối mặt với sự thật bày ra trước mắt còn muốn giãy dụa một chút.
  • "Năm... năm trăm." Vương Tuấn Khải nhận lấy năm trăm đồng tiền giấy Dịch Dương Càn Tỉ cẩn thận đưa tới, trong lòng càng khỏi phải nói là có tư vị gì.
  • Đó là áo khoác mùa xuân mới của Chanel! Đừng nói năm trăm, ngay cả Ngũ Kiền cũng chỉ có thể mua tay áo a...... Vương Tuấn Khải có chút không chịu nổi, lấy tay hung hăng che ngực, được, hắn vừa mới nhớ tới cái áo khoác Dịch Dương Kiền Tỉ này đã xuyên qua hai lần, gần như hoàn toàn mới.
  • Năm trăm...... Năm trăm nhưng đau lòng thì đau lòng, hàu sống Vương Tuấn Khải nướng xong bưng lên một chút cũng không ăn ít. hàu sống mang theo tỏi băm trải qua lửa lớn nướng, thịt hàu tươi mới nhiều nước béo mà không ngấy, hơn nữa giá cả nặng nề này...... Vương Tuấn Khải khẽ cắn môi, một hơi đem hai mươi cái sinh hào toàn bộ đưa vào trong bụng, chờ hai người từ chợ đêm đi ra thời điểm, hắn đã cần một tay vịn eo đi đường.
  • "Cậu nói xem... nếu hôm nay cậu không mặc áo khoác thì sao?"
  • Nghĩ biện pháp khác đi.
  • Dịch Dương Kiền Tỳ cười lấy cánh tay ôm eo Vương Tuấn Khải, bảo anh ta chuyển trọng lực lên người mình.
  • Kỳ thật có thể bán của tôi, quần áo của tôi không có đắt như vậy.
  • Dịch Dương Kiền Tỉ liếc mắt nhìn hắn, tiểu tham tiền nhà hắn hôm nay liền mặc một cái áo vệ sinh mỏng manh đi ra, nếu bán cái này chẳng phải...
  • "Không thể nào," Dịch Dương Thiên Tỉ một tiếng từ chối, "Vậy không phải còn có xe sao?"
  • ...... Tôi sai rồi, coi như tôi chưa nói.
  • Vương Tuấn Khải xem như sợ Dịch Dương Càn Tỳ, người đàn ông này thật đúng là không có khái niệm gì về tiền tài, sau này hai người sống cùng nhau, anh ta không thể thiếu tiêu tiền nhiều điểm tâm.
  • Dịch Dương Kiền Tỉ nắm tay bóp vai Vương Tuấn Khải, "Sau này quyền lực tài chính trong nhà thuộc về cậu, trong nước, nước ngoài đều thuộc về cậu."
  • Sau đó ngươi thuộc về ta.
  • Một câu nói rất lãng mạn, vẫn là trong một đêm ôn nhu thoải mái như vậy.
  • Buổi tối do người đàn ông như Dịch Dương Càn Tỳ nói ra, mặc kệ là ai nghe được sẽ từ trong lòng toát ra bong bóng màu hồng nhạt, đắm chìm trong hạnh phúc giờ khắc này đi.
  • Nhưng Vương Tuấn Khải hiển nhiên không giống người thường, hắn không nghe được câu sau, mà đem toàn bộ lực chú ý tập trung vào câu trước.
  • Trong nước, ngoài nước?
  • Nói cách khác, anh ở nước ngoài còn có tài sản?!
  • Hiện tại không phải ta có, là chúng ta có.
  • Gió đêm lặng lẽ cuốn lên vài sợi tóc của Vương Tuấn Khải, phía trước anh ta là Dịch Dương Thiên Tỉ với vẻ mặt dịu dàng, phía sau là ánh đèn vạn nhà của thành phố này, trên đỉnh đầu là một mảnh sao trời rực rỡ.
  • Hạnh phúc đến quá đột ngột. "Cho nên chúng ta có nên về nhà tiêu hóa một chút không?
  • Mặt Vương Tuấn Khải đỏ thành một mảnh, hắn nghe ra ý tứ trong lời nói của Dịch Dương Càn Tỳ.
  • Kết hôn lâu như vậy, bởi vì Vương Tuấn Khải vẫn chưa mở ra khúc mắc, Dịch Dương Kiền Tỳ mỗi lần có ý tưởng gì cũng chỉ có thể gọi đến lúc đó, cho nên đến nay vẫn chưa thực sự ăn vào miệng.
  • Nhưng bây giờ thì khác, bọn họ danh xứng với thực, là một đôi bạn đời chân chính.
  • ...... Vậy, về nhà.
  • Vương Tuấn Khải len lén đặt tay lên tay Dịch Dương Càn Tỳ, hai bàn tay trắng nõn mười ngón giao nhau, giống như sau một khắc bọn họ có thể hoàn toàn thoát khỏi mảnh huyên náo này, đi vào trong thế giới chỉ thuộc về hai người bọn họ vân du. Đột nhiên nghĩ đến cái gì Vương Tuấn Khải dừng bước.
  • "Anh có mang chìa khóa ra ngoài không?"
  • Không có.
  • “.......”
  • Lúc này quản lý cũng tan tầm, Vương Tuấn Khải từ trong túi lấy ra tiền hôm nay ăn hàu sống còn dư lại, còn thừa một trăm năm mươi đồng, dường như không đủ cho bọn họ ở khách sạn.
  • "Nếu không... nếu không chúng ta đi tiệm net bao trọn đêm?"Cho nên hôm nay Tiểu Dịch thiếu gia, muốn bởi vì không vào được cửa nhà lại không có tiền mà chôn cất đưa đến trong tiệm net ồn ào hỗn loạn? Để cho hắn đối với tiểu tham tiền của hắn chơi trò chơi cả đêm?
  • Không, tuyệt đối không thể nào.
  • Dịch Dương Kiền Tỉ giãy khỏi tay Vương Tuấn Khải, ngược lại nắm lấy tay hắn.
  • Cổ tay, từ trong túi bên kia lấy chìa khóa xe ra treo ngón trỏ dạo một vòng.
  • Đi, ở khách sạn, còn phải là khách sạn có quy cách cao nhất thành phố S.
  • Nhưng mà...... Chúng ta không có tiền?
  • Chúng ta có xe.
  • Đừng!
  • Bán!
  • Đừng!
  • Nghe lời.
  • Mua cho em một chiếc mới.
  • "Ly hôn" toàn văn rải hoa
  • ​-----------------------------------------------------------------------
  • (Phía sau còn có hai phần nữa)
  • Có người nhìn thì giơ móng vuốt lên!
14
Ly dị - 31