TFBoys thiên hạ hạ tiểu hài tử
  • Oa! Thật tuyệt!
  • Cậu bé vóc dáng thấp một chút chủ động giữ chặt tay cậu bé vóc dáng cao một chút, hưng phấn trong giọng nói muốn ép cũng không áp chế được.
  • Ta đã nói rồi, gian hàng này rất thần kỳ.
  • Thật đấy.
  • "Nơi này luôn có thể gặp được ngây ngốc ca ca, lần trước cái kia cho ta cùng tiểu binh một đám đồng tiền đâu này."
  • Cho dù sử dụng tốc độ nhanh nhất, thời điểm Dịch Dương Càn Tỳ chân chính nhìn thấy Vương Tuấn Khải, cũng đã qua hơn mười phút. Hắn dừng lại cách tiểu tham tiền hai mét, yên lặng nhìn người cách đó không xa, trong nháy mắt chỉ cảm thấy các loại cảm xúc đồng loạt xông lên đầu, hắn không biết muốn nói cái gì cho phải, dứt khoát hắn cũng không nhất định phải nói cái gì.
  • Hắn thích ôm Vương Tuấn Khải hơn.
  • Cảm ơn anh.
  • Vương Tuấn Khải nhẹ nhàng đặt cằm lên vai Dịch Dương Càn Tỉ, giơ cánh tay lên vỗ vỗ lưng cậu.
  • Tôi cũng muốn cảm ơn anh.
  • Anh cũng không biết nghe anh nói ly hôn, trong lòng em rất khó chịu.
  • Không xứng đáng......
  • Vương Tuấn Khải không giải thích ý định ban đầu của anh ta không phải là ly hôn, anh ta từng có ý định ly hôn, cũng từ lúc ở chung với Dịch Dương Càn Tỉ đã bị mài mòn hầu như không còn... Hắn không mở miệng nói, Dịch Dương Kiền Tỳ cũng sẽ không chủ động hỏi, hai người cứ như vậy ôm nhau trong phố xá sầm uất này, bên tay trái là mùi hàu nướng than... Bụng Vương Tuấn Khải không đúng lúc ùng ục một tiếng.
  • Đói bụng không?
  • Hình như...... đói bụng.
  • Vậy, ăn hàu sống?
  • Vương Tuấn Khải gật đầu tỏ vẻ đồng ý, hôm nay lăn qua lăn lại một ngày không ăn cơm, lúc này lực chú ý một lần nữa trở lại trên bụng thật đúng là rất khó chịu, mặc kệ hắn ăn cái gì, ăn gần đây mau chóng ăn mới là đạo lý cứng rắn.
  • "Được," Dịch Dương Càn Tỳ đi tới quầy hàng hàu chào hỏi ông chủ, người tốt cũng không nhiều lắm, "Cái này bán thế nào?"
  • Cái này mười đồng một anh chàng đẹp trai, mua mấy cái Alipay trực tiếp là được.
  • quẫn bách rời khỏi quầy hàng, Dịch Dương Càn Tỉ đột nhiên có chút chán ghét thói quen tiêu tiền từ khi không ở trên Wechat Alipay... Hắn làm sao có thể nghĩ đến hiện tại giá cả vẫn rẻ như vậy đâu......
  • Mấy năm trước lúc đi học là tự mình mang tiền mặt ra ngoài, sau đó ra nước ngoài tiêu phí trình độ cao, sau khi về nước cũng vẫn quẹt thẻ thanh toán...... Điện thoại di động của anh ngoại trừ lưu ảnh chụp của Vương Tuấn Khải ra, chỉ là vật trang trí.
  • Tiểu Khải...... Em có tiền không?
  • Để tôi xem.
  • Vương Tuấn Khải lấy điện thoại di động ra xem tiền lẻ của mình, sau khi nhìn thấy số dư thì nụ cười tự tin biến mất không thấy tăm hơi, thay vào đó là một loại ưu thương nhàn nhạt không mua nổi thức ăn. Mười một đồng hai mao tám.
  • ...... Tôi Kinh Hi gọi điện thoại.
  • Dịch Dương Càn Tỳ gấp gáp vò đầu, nhưng Trình Hi lại không đáng tin cậy, cũng không biết đi đâu lêu lổng, gọi ba bốn cuộc điện thoại cũng không trả lời.
  • Lục Ngôn cũng không có tin tức.
  • Quên đi Tiểu Khải, còn phải xem chồng em.
  • Vương Tuấn Khải nuốt một ngụm nước miếng, nhìn Dịch Dương Kiền Tỉ đi đến đối diện bán hàu sống một lát lại chỉ chỉ áo khoác của mình đến chỗ đại ca nói chuyện với người ta. Vương Tuấn Khải đang buồn bực hắn làm cái gì thiêu thân thời điểm liền thấy đại ca gọi tới mặt khác mấy tiểu tử, sau đó... Dịch Dương Thiên Tỉ cởi ra bên ngoài.
  • Sau đó...... Người này tươi cười đầy mặt mặc áo ngắn tay đi trở về Vương Tuấn Khải bên người, cầm trong tay năm tờ một trăm khối.
  • “?!”
  • -----------------------------------------------------------------------
14
Ly dị - 30