TFBoys thiên hạ hạ tiểu hài tử
  • Từ nhỏ đến lớn, Vương Tuấn Khải chưa từng tranh thủ bất cứ chuyện gì.
  • Khi còn bé cha mẹ bỏ qua, sau khi lớn lên quý tộc trường học lạnh lùng đồng học quan hệ, lại lớn hơn một chút cùng người trưởng thành hành vi không phù hợp hà khắc gia quy... Quá khứ đủ loại, hắn nhẫn nhục chịu đựng, bởi vì biết mình ăn nhờ ở đậu, cũng không có gia đình chân chính, không có sức mạnh chân chính.
  • Sau đó, Dịch Dương Thiên Tỉ xuất hiện.
  • Ngón tay Vương Tuấn Khải sờ soạng thân máy đang nóng lên của điện thoại, cậu nghe thấy giọng mình rất nhỏ, sợ Dịch Dương Thiên Tỉ nghe không rõ, lại hạ quyết tâm tăng âm lượng.
  • Hắn nói rất thẳng thắn.
  • Dịch Dương Thiên Tỉ, chúng ta không ly hôn.
  • ... ...
  • Chung quanh tiếng nói chuyện, tiếng thét to, phảng phất biến mất sạch sẽ.
  • Dịch Dương Thiên Tỉ hung hăng véo miếng thịt mềm trên cánh tay mình, cảm giác đau đớn trong nháy mắt đánh úp lại, hốc mắt chua xót mấy giờ rốt cục được giải phóng, nước mắt cũng rơi xuống như không cần tiền.
  • Người qua đường liếc mắt nhìn hắn, có mấy cô gái to gan còn đi tới, nhét vào trong tay hắn mấy tờ khăn giấy...
  • Tiểu ca ca đừng khóc, thất tình mà thôi.
  • Dịch Dạng cười gượng không để ý tới các nàng, hắn hiện tại toàn bộ lực chú ý đều tập trung ở trên viên gạch phát sáng trong tay.
  • Nói lại lần nữa.
  • Chúng ta không ly hôn, Dịch Dương Càn Tỉ, anh không muốn ly hôn với em.
  • Đây chính là ngươi nói, Vương Tuấn Khải.
  • Lời này nói xong, nước mắt càng là vô cùng vô tận chảy ra ngoài, trước mặt hắn nữ hài tử lắc đầu, lôi kéo đồng bạn rời đi.
  • Xem ra là cứu vãn không thành công.
  • Ân...... Thật đáng thương a...... Nam sinh đẹp trai như vậy.
  • -----------------------------------------------------------------------
  • Yêu một người là chuyện đơn giản và phức tạp.
  • Bạn có thể vào một đêm nào đó đột nhiên nhớ tới dáng vẻ của anh ấy, nếu mở mắt ra có thể nhìn thấy khuôn mặt ngủ yên ấm áp của anh ấy, đó nhất định là một loại hạnh phúc không thể so sánh.
  • Vương Tuấn Khải cầm điện thoại di động, nghe cậu bé bên kia hút nước mũi, sau đó ra vẻ trấn định hỏi cậu hiện tại đang ở nơi nào.
  • Hình như là chợ đêm chúng ta cùng đi qua.
  • Bên nào?
  • Bên kia bán hàu nướng than.
  • Ngươi cứ ở đó đừng nhúc nhích.
  • Dịch Dương Kiền Tỉ dùng áo khoác thể thao giá cao lau mặt, xem ra anh và Vương Tuấn Khải thật sự tâm tương thông, ngay cả cãi nhau cũng có thể nguôi giận.
  • "Anh trai," phía sau truyền đến hai giọng trẻ con, Dịch Dương Càn Tỳ xoay người, phát hiện không biết từ lúc nào đã có thêm hai cậu bé, "Bây giờ chúng ta có thể bắn súng không?"
  • Dịch Dương Càn Tỳ chỉ chỉ hai khẩu súng hơi bị hắn vứt lung tung trên quầy hàng, "Cái này?"
  • Ừ. "Hai đứa trẻ gật đầu, nhìn ánh mắt hắn lóe sáng.
  • Đều cho ngươi, ca ca hiện tại có chuyện trọng yếu phải đi làm.
  • Dịch Dương Kiền Tỉ xoa xoa đầu cậu bé cao hơn một chút, không để ý đến sự mê hoặc trong mắt bọn trẻ, trực tiếp nhấc chân chạy về phía bên kia chợ đêm... Nơi đó còn có tiểu bằng hữu của hắn, không thể để cho hắn chờ nóng nảy.
  • -----------------------------------------------------------------------
14
Ly dị - 29