TFBoys thiên hạ hạ tiểu hài tử
  • Trạng thái như vậy, ngược lại làm cho người ta không biết nên chào hỏi như thế nào, mở miệng nói với nhau câu nói đầu tiên.
  • Kiều Thiên vui vẻ.
  • Vương Vũ nhẹ nhàng nói, nghiêng người vào phòng, sau đó đóng cửa lại, đem lễ vật mình mang đến nhét vào trong tay Vương Tuấn Khải.
  • "Biết cậu thích làm thủ công, tớ cố ý bảo bạn bè từ nước ngoài mang về..." Lời nói bị bức tường thủ công vào cửa kia chặn ở trong cổ họng, chưa nói xong cũng chỉ có thể nghẹn trở về.
  • Vương Vũ không hiểu những thứ này giá thị trường, vốn cho rằng bất quá là một trăm mười khối đồ chơi nhỏ, thẳng đến nước ngoài bằng hữu cùng hắn báo giá, hắn mới biết được những thứ này thoạt nhìn không bắt mắt đồ vật nhỏ có bao nhiêu đắt, đắt đến... Hắn yên lặng tính toán một chút mặt kia làm thủ tường, biết những thứ này đại khái có thể ở tuyến hai thành thị mua một tòa nhà, huống chi kia trong đó rất nhiều, có tiền không mua được.
  • Không biết ngươi đã có nhiều như vậy.
  • Là Càn Tỳ đưa ta, Tam ca vào ngồi đi.
  • Vương Tuấn Khải nhường Vương Vũ vào trong, người ngồi trong phòng khách đều là bạn của Dịch Dương Càn Tỳ, đối với lão đại lão nhị của Vương gia coi như quen thuộc, đối với Vương Vũ người này lại gần như không biết gì cả...
  • Mấy người trong phòng khách hai mặt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Trình Hi phẩm ra một tia không giống nhau hương vị, dẫn đầu đứng dậy cùng Vương Vũ chào hỏi: "Nếu Tiểu Khải gọi Tam ca, chúng ta cũng không khách khí gọi Tam ca ha."
  • Không sao. "Vương Vũ cuộn tròn góc áo, đi tới gần Lục Ngôn ngồi xuống," Rất vui được gặp các vị.
  • Tam ca khách khí.
  • Trình Hi nói chuyện với Vương Vũ, dần dần đề tài cũng mang theo chút ít, mấy người bạn của Thiên Tỉ cùng Lục Ngôn đùa giỡn, không ai chú ý tới Vương Tuấn Khải và Dịch Dương Thiên Tỉ.
  • Đây cũng là bước bắt buộc phải trải qua, Dịch Dương Thiên Tỉ đè nén sự lạnh lẽo trong đáy mắt, nhếch khóe miệng, nhìn về phía Vương Vũ đang bị mọi người vây quanh nói chuyện, trong lòng chỉ cảm thấy người này ngu ngốc đến cực điểm, lại có mắt không tròng, còn dám trêu chọc bảo bối của hắn.
  • Càn Tỳ......
  • Hả?
  • Bị tiếng "Càn Tỳ" mềm mại này gọi về thần, Dịch Dương Càn Tỳ quay mặt nhìn Vương Tuấn Khải, đáy mắt lạnh lẽo bị ấm áp thay thế, trong lúc nhất thời biến mất vô tung vô ảnh.
  • "Anh có phiền không?"
  • Để ý cái gì?
  • Vương...... Tam ca của ta.
  • Sao lại không để ý chứ... Nụ cười trên khóe miệng Dịch Dương Thiên Tỉ càng rõ ràng hơn, trong lòng hắn hận không thể trói tên Vương Vũ khốn kiếp này lại thành thiên đao vạn quả, nhưng bề ngoài vẫn không thể thiếu quan tâm đến thể diện của Vương Tuấn Khải... Tiểu Khải hỏi như vậy hiển nhiên là không hy vọng hắn chán ghét Vương Vũ, cho dù người kia đã từng làm ra chuyện không xứng đáng với hắn, hắn vẫn không muốn chính mình oán hận hắn... Dịch Dương Thiên Tỉ dường như có thể nghe thấy từng âm thanh trong suốt của bình dấm chua bị đập nát trong lòng, trái tim cũng sắp bị ngâm đến phát điên rồi...
  • Sao có thể chứ Tiểu Khải, anh sẽ chiêu đãi Tam ca thật tốt.
  • "Ồ."
  • Vương Tuấn Khải cúi đầu không nói lời nào, bộ dáng tâm tình không cao căn bản không kịp ngụy trang.
  • Lúc Càn Tỳ nói không thèm để ý, ánh mắt chân thành, vẻ mặt tự nhiên, xem ra thật sự không thèm để ý......
  • -----------------------------------------------------------------------
  • [Dịch Dương Thiên Tỉ người đàn ông này, quá giỏi diễn xuất!]
14
Ly dị - 24