TFBoys thiên hạ hạ tiểu hài tử
  • Anh đánh tốt không?
  • Dịch Dương Thiên Tỉ cố ý thừa nước đục thả câu, cầm chồng thẻ ngân hàng của Vương Tuấn Khải trong tay lắc lắc, "Nghiêm túc mà nói lại cho cậu thắng nhiều như vậy không thành vấn đề."
  • Vương Tuấn Khải nghe xong rung lên, thuận thế ném ra vấn đề trong lòng mình.
  • Cái này...... Cái này phải bao nhiêu tiền a......
  • Tôi kết hôn, cả đời chỉ có một lần.
  • Sẽ không...... Sẽ không......
  • Mái tóc mềm mại bị một bàn tay to xoa loạn, Vương Tuấn Khải lắp bắp nói chuyện giống như một con chuột hamster ăn quá nhanh bị nghẹn, trong lòng Dịch Dương Thiên Tỉ mềm nhũn thành một cục kẹo dẻo, còn bởi vì dáng vẻ của con chuột hamster này quá đáng yêu mà mơ hồ có dấu vết tan chảy, ở một nơi nào đó trong cơ thể hắn rơi xuống một giọt nước đường.
  • Có thể mua lại cho Tiểu Khải một căn nhà làm bằng tay rồi.
  • Nhà ở thành phố hạng A đắt đến mức nào Vương Tuấn Khải trong lòng biết rõ ràng, nghe Dịch Dương Càn Tỳ muốn mua nhà làm bằng tay gì, hắn sợ tới mức lắc đầu, hắn xem như đã thấy thực lực của tỷ tử ca, thật sự ứng với câu nói "Dịch ca trong miệng không nói đùa", lời hắn nói ra chắc chắn sẽ làm được... Có đôi khi thậm chí không nói trực tiếp làm!
  • Không cần...... Chúng ta đem nó cất đi có được hay không......
  • Tiết kiệm là đầu tư, tiêu vào Tiểu Khải cũng là đầu tư.
  • Dịch Dương Thiên Tỉ bỏ mấy tấm thẻ vào trong túi áo của Vương Tuấn Khải, phía dưới có một cái túi lớn, thoạt nhìn đặc biệt nhớ túi Bách Bảo của Doraemon. Dịch Dương Thiên Tỉ cười vỗ vỗ túi áo của anh, sửa sang lại quần áo hơi phồng lên.
  • Đều là của Tiểu Khải, sau này cũng vậy.
  • Vương Tuấn Khải nhìn động tác của hắn tự nhiên sửa sang lại quần áo cho mình, nhiều tiền như vậy không đau lòng chút nào. Hắn biết nhà họ Dịch đại nghiệp đại, số tiền này đối với Thiên Tỉ mà nói có thể bé nhỏ không đáng kể, nhưng trong lòng vẫn ngọt ngào muốn toát ra bong bóng. Loại này không lúc nào là không bị người đương nhiên ngọt nhè nhẹ muốn toát ra bong bóng. Loại cảm giác không lúc nào là không bị người ta coi là trung tâm thế giới này, cả đời này hắn chưa từng có.
  • Nếu nói về tình yêu, hôn nhân như thế nào, có lẽ chính là cách Dịch Dương Thiên Tỉ đối xử với anh. Người kia nhìn về phía trong ánh mắt của hắn có sao, cho nên hắn nói ra mỗi một câu, đều có thể từng chữ chuẩn xác nện vào trong lòng Vương Tuấn Khải.
  • Càn Tỳ......
  • Tiểu Khải, "Là Lục Ngôn ở phòng khách gọi cậu," Có người gõ cửa.
  • Vương Tuấn Khải quay đầu, lời còn chưa nói xong kẹt ở trong cổ họng, hắn đón nhận ánh mắt nặng nề của Dịch Dương Thiên Tỉ.
  • Không sao, Tiểu Khải, đi mở cửa đi.
  • -----------------------------------------------------------------------
  • Sự xuất hiện của Vương Vũ giống như ném một viên đá xuống mặt nước yên tĩnh không gợn sóng, không dẫn nổi sóng to gió lớn, nhưng luôn có thể làm cho trong lòng người ta không thoải mái lắm.
  • Tất cả chuẩn bị tâm lý của Vương Tuấn Khải trong nháy mắt mở cửa sụp đổ, trạng thái của Vương Vũ không tốt như lúc trước, người đàn ông xuất hiện ở cửa râu ria xồm xoàm, tóc có thể nhìn ra được đã gội kỹ, nhưng không tạo hình, có mấy sợi dán lung tung lên trán, đáy mắt Vương Vũ xanh đen rõ ràng, nhìn cặp mắt kia của Vương Tuấn Khải mất đi ánh sáng quen thuộc trước kia, thay vào đó là tơ máu nhỏ nhắn.
  • -----------------------------------------------------------------------
14
Ly dị - 23