TFBoys thiên hạ hạ tiểu hài tử
  • Vương Tuấn Khải nói xong không để trong lòng, thời gian ăn cơm của Vương gia cũng có quy củ, thời điểm có khách như vậy còn có thể nghiêm khắc hơn so với dĩ vãng một chút, không đến mười hai giờ trưa tuyệt đối không mở cơm được.
  • Dịch Dương Thiên Tỉ xoa xoa gáy Vương Tuấn Khải để trấn an, hắn đoán được quy củ của Vương gia, nhưng cũng không có ý định tuân thủ.
  • Ba, mẹ, trong nhà lúc nào thì ăn cơm?
  • Dịch Dương Thiên Tỉ nói, dứt lời đưa tay sờ sờ cái bụng khô quắt của mình.
  • Vương phụ Vương mẫu sửng sốt, sau đó song song vỗ tay nói: "Thiên Tỳ đói bụng chưa? Vậy mau ăn cơm đi.
  • Vương phu nhân gọi người giúp việc đến phòng ăn chuẩn bị trước, bên này gọi đại ca nhị ca của Vương Tuấn Khải, dặn dò bọn họ gọi cả vợ con xuống.
  • Vừa vặn nhận ra, lát nữa Tiểu Khải giúp Thiên Tỉ giới thiệu một chút.
  • Vương Tuấn Khải thành thật đứng bên cạnh Dịch Dương Thiên Tỳ gật đầu đồng ý, trong lòng lại bất đắc dĩ thở dài.
  • Hắn rất không thích hai cháu trai cháu gái kia, Vương Tuấn Khải tuổi tác tiểu bối phân lớn, cháu trai cháu gái tuổi tác không kém nhiều lắm. Chỉ là hai đứa nhỏ kia từ nhỏ đã bị chiều hư, lại ỷ vào tiểu bối khi dễ Vương Tuấn Khải cướp đồ của hắn không ít.
  • Quan hệ kém cỏi như vậy, bây giờ lại làm bộ hòa thuận ngồi ăn cơm......
  • Quy củ của gia đình giàu có đều có chỗ tương tự.
  • Trước khi ăn cơm Dịch Dương Thiên Tỉ dâng trà cho hai vị lão nhân, Vương phu nhân cười tủm tỉm đưa tiền lì xì qua, Dịch Dương Thiên Tỉ cúi người, cung kính nói cám ơn mẹ.
  • Bộ dáng như vậy vừa rụt rè lại hào phóng, không biết chơi so với lần Vương Tuấn Khải thu tiền kia tao nhã gấp bao nhiêu lần.
  • Đây mới là tiểu thiếu gia hàng thật giá thật, Vương Tuấn Khải từ đáy lòng dâng lên một cỗ cảm giác tự hào, ánh mắt theo bao lì xì bay tới trên người Dịch Dương Thiên Tỳ.
  • Dịch Dương Thiên Tỉ cũng ngẩng đầu, nheo đôi mắt màu hổ phách về phía Vương Tuấn Khải.
  • "Thức dậy và ăn sáng trong một tuần."
  • Không cần, "Mặt Vương Tuấn Khải trong nháy mắt phồng lên, giống như cá nóc đầy hơi," cò kè mặc cả a Dịch thiếu gia, đã nói hôm nay cùng cậu là được.
  • Đã gọi Dịch thiếu gia rồi...... Vậy ngươi phải nghe lời Dịch thiếu gia.
  • Vương Tuấn Khải vừa định tiếp tục da dẻ, trên cầu thang liền truyền ra một trận tiếng lộp bộp xuống lầu. Người đi thật đúng là phiền cái gì tới cái đó, lát nữa ngàn vạn lần đừng chấp nhặt với hai tổ tông này, trong lòng Vương Tuấn Khải mặc niệm: Khắc chế, khắc chế.
  • Vương Tuấn Khải, cậu đã trở lại.
  • Con trai của đại ca cọ đến bên cạnh Vương Tuấn Khải vòng hai vòng, ánh mắt rụt rè liếc về phía Dịch Dương Càn Tỳ.
  • Đây là chồng cô sao?
  • ..... .....
  • Hắn muốn thu hồi câu nói khắc chế kia, thằng nhóc này thật sự muốn ăn đòn muốn chết.
  • Chị dâu vội vàng đi ra vỗ gáy đứa nhỏ hòa giải một cái, rõ ràng Vương Tuấn Khải va chạm, cũng là xin lỗi Dịch Dương Thiên Tỉ.
  • "Đứa nhỏ không lớn không nhỏ, đây là tiểu thúc, không được gọi thẳng đại danh!"
  • Đứa nhỏ kia không lên tiếng, bĩu môi, thập phần mất hứng trừng mắt nhìn Vương Tuấn Khải. Hắn thật sự không nghĩ ra trước kia cũng chưa từng gọi tiểu thúc, sao lần này lại bị mắng chứ.
  • Tiểu thúc thật tốt số, Thiên Tỳ ca ca thật đẹp trai a.
  • Ừ, không chỉ đẹp trai, còn có tiền, Vương Tuấn Khải ở trong lòng tiếp một câu, ngoài miệng vẫn bất động thanh sắc, lạnh như băng nhắc nhở: "Ngươi kém cháu gái lớn, đây là thúc, không phải ca.
  • -----------------------------------------------------------------------
14
Ly dị - 12