TFBoys thiên hạ hạ tiểu hài tử
  • "Ngươi muốn gặp người phân nửa?"
  • Thẻ ngân hàng trong ngực bị ôm chặt, người thấy chia một nửa đó là không thể nào, là tuyệt đối tuyệt đối không thể nào, Vương Tuấn Khải ở trong lòng đã đem con đường này phá hỏng.
  • Chẳng phân biệt được, đều là của anh. "Dịch Dương Thiên Tỉ kéo tay áo bảo vệ của Vương Tuấn Khải kéo hắn đến bên bàn ăn, ánh mắt đảo qua một bàn thức ăn tinh xảo:" Anh muốn ăn gì? Hai ta lén ngồi qua.
  • Bữa trưa phong phú như vậy Vương Tuấn Khải thật đúng là hiếm thấy, hắn quét hai mắt liền nhìn chằm chằm vào một đĩa bánh bao chiên ở góc bàn ăn, trắng nhỏ mập mạp non nớt bị chiên một mặt cháy khét, màu sắc kim quang làm cho người ta nhịn không được nuốt nước miếng, bánh bao tròn vo mặt khác còn điểm xuyết vài hạt vừng đen.
  • Tôi muốn ăn cái bánh bao chiên kia có được không?
  • Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn theo ánh mắt của Vương Tuấn Khải, chỉ có một đĩa bánh bao chiên nho nhỏ, đồ ăn trong nhà bọn họ luôn vừa nhìn không vừa ăn, chất lượng có thể, nhưng số lượng thì không.
  • Hắn nghĩ đến Vương Tuấn Khải buổi sáng cũng không ăn cơm, điểm này chỉ sợ thật không đủ làm gì.
  • Dịch Dương Thiên Tỉ kéo Vương Tuấn Khải ngồi xuống bên cạnh bánh rán, lại đứng lên dặn dò dì phía sau hai câu. Vương Tuấn Khải sau khi ngồi xuống không dám lộn xộn nữa, Dịch gia quy củ nhiều, cụ thể là cái gì hắn không biết, nhưng tuân theo nguyên tắc nhiều nói nhiều sai ít nói ít sai, thành thật yên tĩnh chờ đợi, luôn là an toàn nhất.
  • Vương Tuấn Khải lấy tay bóp bóp thẻ ngân hàng đáng yêu trong túi, trong lòng trong nháy mắt cảm thấy vô cùng tràn đầy...... Như vậy xem ra cuộc hôn nhân này của hắn thật đúng là không uổng phí, trách không được Vương phu nhân một ngày trước khi kết hôn luôn luôn không thèm để ý tới hắn thay đổi thái độ lúc trước, cố ý chạy tới nói với hắn muốn tốn tâm tư lấy lòng Dịch Dương Thiên Tỉ, trăm lợi mà không một hại.
  • Vương Tuấn Khải còn đang suy nghĩ lời Vương phu nhân nói, đột nhiên cảm thấy bên tai nóng lên, là Dịch Dương Càn Tỳ đang nói chuyện với hắn.
  • Muốn ăn cái gì cũng nói cho tôi biết...... Hôm nay phải ăn nhiều một chút, chúng ta đã thỏa thuận.
  • Được, "Vương Tuấn Khải thống khoái đáp ứng, xoa xoa cái bụng đã sớm kêu ùng ục nói:" Tôi chỉ ăn bánh bao nhỏ là được.
  • Không cần khẩn trương, nên làm gì thì làm.
  • Chút cảm xúc căng thẳng này của Vương Tuấn Khải đều bị Dịch Dương Kiền Tỳ nhìn thấy, bây giờ anh ta còn chưa thương lượng với Vương Tuấn Khải, đợi qua một đoạn Tiểu Khải quen thuộc với anh ta hơn, anh ta liền dẫn anh ta dọn ra ngoài ở, làm gì cũng bị trói buộc sẽ làm anh ta nghẹn chết... Hơn nữa, Dịch Dương Thiên Tỉ khẽ nhếch khóe miệng, dường như hắn đã tìm được điểm mấu chốt để giữ Vương Tuấn Khải lại rồi...
  • Vương Tuấn Khải vừa ăn một cái bánh rán nước nhỏ không nóng không lạnh đã bị Dịch Dương Kiền Tỉ bỏ đi, sau đó đổi hai đĩa nóng hổi đẩy cho hắn.
  • Không thể không nói, hành động này tương đối khiến người trên bàn ăn chú ý.
  • "Tam đệ thật chu đáo, bất quá Tiểu Khải như thế nào cũng là đại hộ gia đi ra, có thể ăn được nhiều như vậy?"
  • Nhị tẩu chỉ múc một chén cháo nhỏ, Vương Tuấn Khải nhìn mình quả thật ăn không ít, thời gian như vậy đã là cái bánh bao thứ tư rồi......
  • Ách...... Ta là ăn tương đối nhiều.
  • Nhưng điều này cũng không thể trách cậu, Bánh Bao nhỏ như vậy, cậu lại là một đại nam sinh... Phỏng chừng cái đĩa này xuống bụng cũng không thấy có cảm giác gì.
  • -----------------------------------------------------------------------
14
Ly dị - 10