TFBoys thiên hạ hạ tiểu hài tử
  • Vương Nguyên mới vừa tỉnh ngủ còn chưa tỉnh táo lại, tư duy theo không kịp hành động, đầu óc vẫn trống rỗng, chân đã mang theo thân thể đứng lên, Dịch Dương Thiên Tỳ nhìn thấy hai mắt vô thần kia của Vương Nguyên liền biết hắn lại ngủ đến choáng váng, lập tức tiến lên kéo cánh tay hắn kéo người đến bên cạnh mình, vững vàng đỡ lấy, "Cậu à, có phải lại không nghỉ ngơi tốt hay không, quá thiếu ngủ đi.
  • Vương Nguyên rút cánh tay ra khỏi tay Dịch Dương Thiên Tỉ, lấy tay dụi mắt cười, "Không sao không sao.
  • Nhấc chân đi về phía trước vài bước, lắc lắc đầu có chút trầm, rốt cục phục hồi tinh thần lại.
  • Anh Khải ở dưới lầu, có phải hay không, chờ chúng ta lâu lắm rồi? Chúng ta nhanh đi thôi.
  • Chậm một chút, mới vừa tỉnh ngủ cậu lại ngã một cái là được rồi.
  • Lòng bàn tay ấm áp của Dịch Dương Thiên Tỳ cách áo sơ mi lại một lần nữa gắt gao bám vào cánh tay mảnh khảnh rắn chắc của Vương Nguyên, nhốt Vương Nguyên trong phạm vi có thể khống chế của mình.
  • Vương Nguyên đành phải dựa theo tốc độ của Dịch Dương Thiên Tỉ đi xuống lầu.
  • Từ xa bọn họ đã nhìn thấy Vương Tuấn Khải ngồi trên ghế lái bên trong xe một tay nâng khuỷu tay chống ở trên tay lái, tay kia tùy ý đáp ở phía trước, đang nhìn phương hướng bọn họ đi tới.
  • Mắt thấy sắp đến trước xe Dịch Dương Thiên Tỉ mới buông Vương Nguyên ra, "Cạch." Vương Tuấn Khải mở bảo hiểm bên trong xe, Vương Nguyên và Dịch Dương Thiên Tỉ lại không lên xe, mà là tâm linh tương thông đi tới ngoài cửa xe, Vương Tuấn Khải vẻ mặt nghi hoặc hạ cửa sổ xe xuống, hỏi: "Hai người không lên xe?"
  • Để tôi lái. "Vương Nguyên và Dịch Dương Thiên Tỉ đồng thanh nói.
  • Ha ha?
  • Vương Tuấn Khải nghiêng đầu, hơi cười nói: "Hai người đây là thương lượng tốt?
  • Vương Nguyên hơi mở miệng, còn chưa kịp phát ra âm thanh đã truyền đến giọng nói trầm thấp của Dịch Dương Thiên Tỉ, "Anh Khải, em thấy hình như anh hơi mệt, nghỉ ngơi một lát đi. Nguyên Nhi, anh còn đang mơ mơ màng màng thì đừng tranh cãi với em nữa, hay là để em lái xe đi."
  • Vương Tuấn Khải còn muốn nói gì đó, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt không thể từ chối của Dịch Dương Thiên Tỉ liền nuốt xuống những lời đó, hơi lắc đầu mở cửa xe, vươn đôi chân dài của mình xuống xe.
  • Dịch Dương Kiền Tỉ nhanh như chớp chui từ trong khe hở nhỏ giữa Vương Tuấn Khải và cửa xe vào ghế lái, hai mắt nhìn chằm chằm Vương Nguyên cũng chuẩn bị xuất phát ngoài cửa, nhíu mày, giọng nói nhẹ nhàng nói: "Anh Nguyên, chuẩn bị làm gì vậy?"
  • Vương Nguyên hơi đứng thẳng người, xấu hổ nhìn bốn phía, "Khụ, không có gì không có gì.
  • Lập tức vội vàng đi theo bước chân của Vương Tuấn Khải về phía sau, "Này, chúng ta đi ăn cái gì?
  • Nồi lẩu. "Vương Tuấn Khải bước nhanh vào trong xe nhường chỗ cho Vương Nguyên," Nồi lẩu! Được được, tôi nhớ mùi vị của nồi lẩu.
  • Vương Nguyên nổi lên hơi đỏ mặt quét qua vẻ xấu hổ, đổi lại là kinh hỉ cùng hưng phấn.
  • Khi Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên lên xe, Dịch Dương Kiền Tỳ nhanh chóng cài dây an toàn, còn không quên nhắc nhở hai người phía sau "Đừng quên dây an toàn".
  • Sau khi thắt dây an toàn, bật lửa, đạp thắng xe, treo số, phanh tay, nâng thắng xe một loạt động tác.
  • Dịch Dương Thiên Tỉ liền mạch lưu loát, xe rất nhanh liền chạy trên đường cái sáng ngời.
  • Con vịt nhỏ của chúng ta đã trưởng thành.
  • Thuận tiện phun tào một chút......
  • Tôi cảm thấy bức ảnh thứ hai, em bé đang che nắng.
14
II. Lẩu