TFBoys thiên hạ hạ tiểu hài tử
  • Xe dừng lại.
  • Nhưng Dịch Dương Thiên Tỉ dựa vào chân mình ngủ rõ ràng vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
  • Vương Nguyên nhìn dáng vẻ ngủ say của hắn, hốc mắt phiếm hồng cùng sắc mặt hơi có vẻ tái nhợt, nhíu nhíu mày.
  • Vương Nguyên Nhi muốn xuống xe sao? Để tôi giúp cô gọi Thiên Tỉ dậy. "Con hổ mập phía trước xoay người, nói.
  • Người nghe dường như không để ý, ngược lại ngẩng đầu, "Hổ béo, gần đây Dương Dương... bận gì vậy?
  • Hổ mập ngẩn người, vốn đáp ứng không nói những thứ này, nhưng nhìn Vương Nguyên bộ dáng này, thở dài. Đúng vậy, đã mệt mỏi thành như vậy rồi. Còn không biết yêu quý thân thể mình. Ngươi không biết, hắn vừa mới nhìn thấy bát quái của ngươi, cả người giống như mất hồn vậy.
  • Bàn Hổ dừng một chút, "Ta còn nói có muốn nói với các ngươi hay không, kết quả ngày hôm sau hắn liền tiếp nhận nhiệm vụ kia, hắn nói hắn muốn mượn chuyện này yên tĩnh một chút. Kết quả ngay từ đầu công tác, quả thực là không muốn sống nữa, dừng không được. Ta khuyên hắn rất nhiều lần, vô dụng.
  • Đây có lẽ là giấc ngủ ngon nhất trong hai tháng qua của hắn.
  • Sợ đánh thức Dịch Dương Thiên Tỉ, Hổ Mập thở dài, "Vậy còn muốn hay không..."
  • Không cần.
  • Vương Nguyên lấy lại tinh thần, "Để cậu ấy ngủ ngon. Tôi không đến công ty. Tôi đưa cậu ấy về.
  • Xe lại khởi động.
  • Vương Nguyên không nói, cúi đầu nhìn Dịch Dương Càn Tỳ.
  • Thật đúng là một đại ngốc tử, đã nói ngươi không quan tâm mà. Ngươi không yêu quý thân thể của mình ta còn đau lòng đây. Không tự chủ được xoa xoa đầu hắn, ánh mắt đầy cưng chiều. Hiển nhiên Dịch Dương Càn Tỳ nhíu mày, hừ một tiếng, nghiêng đầu, còn cọ cọ lên người Vương Nguyên.
  • Không cọ không nhúc nhích còn tốt, khẽ động...... Vương Nguyên rõ ràng cảm giác được có cái gì không giống. Bỗng nhiên đỏ mặt, nhưng cái gì cũng không làm.
  • Lúc này, xe lại một lần nữa dừng lại.
  • Đến rồi, chung quanh không có ai.
  • Hổ mập quay đầu, lại nhìn thấy Vương Nguyên vẻ mặt không được tự nhiên có bộ dáng, như là đã hiểu cái gì, lại như là cái gì cũng không hiểu. Vẫn là xuống xe, giúp bọn họ mở cửa xe.
  • Vương Nguyên gật gật đầu, nhìn mỗ Kiền vẫn đang ngủ say trong ngực, thở dài. Vẫn là chờ Dương Dương tỉnh ngủ rồi trở về đi.
  • Hổ mập không nói gì, chỉ gật đầu.
  • Bất tri bất giác đã sắp tối rồi. Vương Nguyên cứ để Dịch Dương Thiên dựa vào chân mình ngủ lâu như vậy.
  • Nhìn sắc trời dần dần tối xuống, nhíu nhíu mày, vẫn chuẩn bị trực tiếp ôm Dương Dương nhà mình đi vào.
  • Chậm rãi đỡ lấy bả vai hắn, hơi nhích vào trong một chút, tự mình nghiêng người trước, bảo đảm Dịch Dương Thiên Tỉ không tỉnh, bước xuống xe, lại ôm ngang hắn, đi về phía nhà trọ.
  • Mấy người mập mạp liếc mắt nhìn nhau, lập tức hiểu ý, liền rời đi trước.
  • Vương Nguyên hiện tại có chút bất đắc dĩ.
  • Người trong lòng hình như vẫn rất không an phận.
  • Ôm cổ hắn không nói, lại một lần cọ cọ, vừa mới ngại vì thế trong xe, còn có mập hổ bọn họ ở đây, Vương Nguyên không có làm gì. Nhưng bây giờ chỉ còn lại hai người, Vương Nguyên nhếch miệng, nhẹ nhàng đặt Dịch Dương Thiên Tỉ lên giường.
  • Nhưng Mỗ Thiên hình như không có ý buông tay.
  • Vương Nguyên thở dài, hơi cúi đầu, chôn ở trong cổ hắn mang theo giọng ấp úng, "Dương Dương... Có biết bây giờ cậu như vậy hay không... Tôi sẽ nhịn không được."
  • ------------------------------------------------------------------------
14
Chấp niệm. 3.