TFBoys thiên hạ hạ tiểu hài tử
  • Vương Tuấn Khải cảm giác khóe miệng co giật một chút, nếu không thật sự là nể mặt Dịch Dương Thiên Tỳ, hắn thật sự muốn thu thập bộ dạng hiện tại của Vương Nguyên.
  • Yên tâm đi Khải ca, sẽ chú ý.
  • Dịch Dương Thiên Tỉ ngược lại cười cười, nhẹ nhàng gật đầu.
  • Hai người nhìn hắn như vậy, cũng không nói gì.
  • Rất nhanh sau khi cơm nước xong xuôi, Vương Nguyên đoán chừng Dịch Dương Thiên Tỉ còn chưa nghỉ ngơi tốt, bảo cậu lên nghỉ ngơi trước, thu dọn gì đó cứ giao cho cậu và Vương Tuấn Khải là được rồi.
  • Nhìn hai người gật đầu nhất trí hiếm thấy, Dịch Dương Thiên Tỉ cũng không nói thêm gì, liền lên lầu.
  • Xác định hắn trở về phòng, Vương Nguyên mới bắt đầu cùng Vương Tuấn Khải thu dọn.
  • Anh Khải, anh vừa định nói gì đó.
  • Cái gì muốn nói cái gì?
  • Chính là lúc Dương Dương ngắt lời anh.
  • Vương Tuấn Khải ngược lại ngẩng đầu nhìn hắn, trầm mặc một lát. Bất quá hắn cũng nên nghĩ đến Vương Nguyên khẳng định muốn hỏi.
  • Cũng không có gì.
  • Lúc trước lúc anh ở nước ngoài, lúc hai chúng ta ở chung đều là em nấu cơm nhiều hơn.
  • Dần dà cũng quen với nhau. Hơn nữa quy luật ăn cơm của Thiên Tỉ chỉ có mấy giờ, có chuyện quan trọng hơn nữa cũng không thay đổi.
  • Bất quá giống như chuyện gì một khi có liên quan đến ngươi, cái gì cũng có thể.
  • thay đổi".
  • Nhìn Vương Nguyên không khỏi nhíu mày, thở dài.
  • Cũng không có gì, hắn chính là không muốn cho ngươi biết, miễn cho ngươi lại lo lắng cái gì.
  • Ừ.
  • Vương Nguyên gật đầu, không nói gì nữa.
  • Sau khi thu dọn xong, Vương Nguyên liền dẫn đầu lên lầu.
  • Vương Tuấn Khải bất đắc dĩ thở dài, cũng theo sau lên lầu, phát hiện Vương Nguyên vẫn không trở về phòng mình, lắc đầu.
  • Chính mình đây là...... Rút dây đỏ?
  • Không khỏi cảm giác được một tia đau đầu, vẫn là trở về phòng.
  • Lúc Vương Nguyên đi vào phòng Dịch Dương Thiên Tỉ, thuận tay đóng cửa lại, lại thấy hắn ngồi bên giường, không biết đang suy nghĩ gì.
  • Thấy hắn đi vào, ngẩng đầu nhìn hắn.
  • Ngươi...... Có phải lại hỏi Khải ca rồi không?
  • Đúng vậy.
  • Vương Nguyên không có ý giấu diếm cái gì, gật gật đầu.
  • Dương Dương, em không cần phải như vậy.
  • Đi qua, ngồi xuống bên cạnh hắn.
  • “.....”
  • Rất nhiều chuyện, suy nghĩ nhiều một chút về chính mình.
  • Ta để ý chính là ngươi để ý.
  • "Em không cần vì anh mà thay đổi bản thân, biết không?" trầm mặc một lát, Dịch Dương Thiên Tỉ vẫn nhẹ nhàng gật đầu.
  • Vậy em nghỉ ngơi sớm một chút, anh về phòng đây.
  • Xoa xoa đầu hắn, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
  • Lúc này, Dịch Dương Thiên Tỉ đột nhiên nắm chặt tay hắn.
  • Có thể...... cùng nhau không?
  • Vương Nguyên dừng một chút, ngược lại câu câu, xoay người nhìn hắn.
  • Cũng chỉ giống như lúc nãy thôi.
  • Ngủ.
  • Có thể là cảm thấy Vương Nguyên hiểu lầm ý gì, lập tức nói theo. Hiển nhiên Vương Nguyên nở nụ cười.
  • Ngốc đóng cửa.
  • "Tôi sẽ không làm gì nếu không được phép."
  • Em ở bên anh là được.
  • ------------------------------------------------------------------------
  • Không được phép, tự ý... Đặc biệt thích anh, thật ngại quá.
  • [Oa oa oa, lại là một thiên kết thúc tiểu văn, ta lại muốn tới tiếng bíp hai câu.]
  • [Hơn ba mươi vạn chữ, ta hẳn là sẽ viết đến năm mươi vạn chữ sau đó kết thúc.]
  • [Tiếp theo bài viết về Kaiyuan~]
14
Chấp niệm. 18.