TFBoys thiên hạ hạ tiểu hài tử
  • Hơn nữa, lần trước cũng chưa xem hết toàn bộ, cũng chỉ là thông qua Vương Tuấn Khải thấy được một chút, hơn nữa sau đó Vương Tuấn Khải cũng đáp ứng Dịch Dương Thiên Tỉ không nói cho mình biết, cho nên càng như vậy, Vương Nguyên càng muốn hôn.
  • Mắt nhìn xem.
  • Bởi vì chìa khóa luôn ở trong phòng ngủ của Dịch Dương Kiền Tỉ, hơn nữa Dịch Dương Thiên Tỉ cũng giấu rất tốt, cho nên Vương Nguyên mất rất nhiều công sức mới tìm được.
  • Hiện tại Vương Nguyên liền đứng ở cửa phòng kia, chần chờ một chút, hít sâu một hơi, mở cửa.
  • Trong phòng rất tối, cơ hồ nhìn không ra có cái gì, Vương Nguyên lấy điện thoại di động ra, mở ra đèn pin.
  • Nhưng lại nhìn thấy chính là tràn đầy mấy thùng đồ vật lớn...... Hơn nữa, các loại các kiện.
  • Cố nén đau lòng, đi qua nhìn kỹ một chút, trong đó có một cái hộp nhỏ, đặt ở góc không bắt mắt nhất, Vương Nguyên dừng một chút, vẫn là đi qua, cầm lên.
  • Lúc mở ra, mới phát hiện bên trong là một đống thư lớn, hơn nữa chữ trên phong bì, rất chói mắt.
  • Chỉ nhìn phong bì đã không dễ chịu, chớ nói chi là nội dung thư.
  • Vương Nguyên không có lại nhìn xuống, trực tiếp đóng kỹ cái hộp thả trở về, sau đó đi ra, lại một lần nữa khóa cửa.
  • Dựa vào tường, cắn cắn môi.
  • Cậu dường như hiểu vì sao Dịch Dương Thiên Tỉ không muốn cậu nhìn thấy những thứ này, phản ứng đầu tiên chính là nhẹ nhàng trở về phòng ngủ của cậu, đặt chìa khóa lại chỗ cũ, sau đó lại rón rén đi đến bên giường, nhẹ nhàng nằm bên cạnh Dịch Dương Thiên Tỉ.
  • Cơ hồ là không nói lời nào vươn tay ôm lấy hắn, động tác rất nhẹ, nhưng quả thực rất khó chịu, cũng rất đau lòng.
  • Giống như cảm nhận được hơi thở của hắn, Dịch Dương Thiên Tỉ hơi mở mắt ra, bởi vì đưa lưng về phía hắn, hắn dừng lại một chút.
  • ...... Nguyên nhi?
  • Ừ, tôi ở đây.
  • Cảm thấy tay anh siết chặt
  • Làm sao vậy?
  • Có thể là vừa mới tỉnh ngủ, mang theo chút sữa non, Vương Nguyên dừng một chút.
  • Không có gì.
  • Đánh thức anh?
  • Không có.
  • Dịch Dương Càn Tỳ đang chuẩn bị xoay người, Vương Nguyên khẽ chặn hắn lại.
  • Ngủ tiếp đi.
  • Ta cùng ngươi.
  • Mặc dù không biết vì sao hắn như vậy, nhưng nghe ra được thanh âm của hắn hơi có chút trầm thấp.
  • Ừ.
  • Hẳn là cũng mệt mỏi rồi.
  • Không suy nghĩ nhiều, gật đầu, lại nhắm mắt lại.
  • Vương Nguyên nhíu nhíu mày, thấy hắn không có động tĩnh, mới khe khẽ thở dài.
  • Không sao, sau này, dù thế nào......
  • Anh sẽ không để em bị tổn thương nữa.
  • Vương Nguyên nói được làm được.
  • Lúc Vương Tuấn Khải trở về, lại không thấy bóng người, bất đắc dĩ thở dài, cất đồ xong liền trực tiếp đi phòng bếp.
  • Mặc dù không biết vì sao, nhưng hẳn là đã dưỡng thành thói quen. Chỉ chốc lát, cơm làm xong, liền muốn lên lầu gọi bọn họ xuống ăn cơm.
  • Sau đó đến phòng Vương Nguyên phát hiện không có ai, dừng một chút, vẫn đi đến phòng Dịch Dương Càn Tỳ.
  • Cửa không liên quan, anh nhẹ nhàng đẩy ra.
  • Hai người các ngươi xuống đây...
  • Lời còn chưa nói xong, đã thấy được hai người nằm ở trên giường ngủ say sau đó yên lặng lấy điện thoại di động ra chụp ảnh hai người, quyết đoán xoay người xuống lầu.
  • Hại, quấy rầy.
  • Tại sao ngày nào cũng tìm thức ăn cho chó?
  • Không ngại hoảng hốt.
  • ------------------------------------------------------------------------
  • [Còn một chút nữa là xong.]
  • [Tiếp theo các ngươi có chuyện gì muốn xem không.]
14
Chấp niệm. 16.