TFBoys thiên hạ hạ tiểu hài tử
  • Sao hắn lại ở đây.
  • Đầu óc trống rỗng, bỗng nhiên hiện lên ngày hôm qua chính mình mơ mơ màng màng nói ra lời nói, bỗng nhiên đỏ hai má.
  • nhíu mày, vỗ vỗ mặt mình, Dịch Dương Kiền Tỉ ngươi khi nào
  • Chờ như thế nào nữ hài tử tức giận.
  • Không tự chủ được nhìn hắn, xuất thần.
  • ....?
  • Đối phương lại không thích hợp mở mắt ra, một đôi tinh nhãn phá lệ thâm thúy.
  • Dịch Dương Càn Tỳ hiển nhiên sửng sốt.
  • Như thế nào? Nhìn đủ chưa?
  • Vương Nguyên không khỏi bật cười, vươn tay xoa xoa thắt lưng hắn.
  • Lúc này Dịch Dương Càn Tỳ mới nhận ra tay anh vẫn luôn ôm mình.
  • Dương Dương. "Đối phương bỗng nhiên ôm cậu vào lòng, tiếng tim đập thình lình, quả thực khiến cậu sửng sốt.
  • Ừ.
  • Không tự chủ được trả lời một tiếng.
  • Như là rất hài lòng với hắn, Vương Nguyên nhếch miệng, "Chúng ta... hòa hảo đi. Được không?
  • Ngốc tử, ta biết ngươi đang lo lắng cái gì.
  • Anh không để ý, em cũng không cần để ý, được không?
  • Thở dài, tay kia xoa xoa đầu hắn.
  • Tôi chắc chắn người hâm mộ sẽ chấp nhận điều đó".
  • Nhưng Kiều Kiều tỷ......
  • Đột nhiên im lặng.
  • Ồ.
  • Dương Dương, anh coi như em đồng ý.
  • Thật tốt.
  • Bên chị Kiều Kiều, em sẽ nghĩ biện pháp. Tin em đi, được không?
  • Dịch Dương Thiên Tỉ sửng sốt, cuối cùng vẫn thở dài.
  • Được.
  • Vì thế mỗi buổi sáng đành phải gọi hắn rời giường, rất giống một tổ tông.
  • Nhưng dần dà, giống như cũng thành thói quen, nhưng là lúc này đây hắn giống như xem nhẹ Vương Nguyên tại sự thật này.
  • Thật sự nhịn không được, hắn quyết định...... Làm loạn.
  • Vừa rồi lúc bọn Thiên Tỉ vừa đi ra, cậu đã chú ý tới đôi môi hơi sưng đỏ của người nào đó, nhếch miệng, bỗng nhiên nhìn Dịch Dương Kiền Tỉ.
  • Thiên Tỳ miệng ngươi không đau sao?
  • Dịch Dương Thiên Tỉ nghe tiếng sửng sốt, ngẩng đầu nhìn hắn.
  • "Miệng ta tại sao phải đau?"
  • Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên một bên, tiếp tục câu câu.
  • A, không có gì.
  • Chỉ là thấy miệng cậu hơi sưng đỏ, tưởng cậu bốc hỏa rồi.
  • Bất quá nói thật, nóng như vậy, ngươi cũng không có cảm giác?
  • Dừng một chút, thoáng nhìn Vương Nguyên vẻ mặt bất đắc dĩ, không hiểu tâm tình thật tốt.
  • Được rồi được rồi, không nói nữa, ăn cơm.
  • Dịch Dương Kiền Tỳ thừa dịp Vương Tuấn Khải rửa chén. (cố ý)
  • Vương Nguyên Nhi, ngươi lại đây.
  • Thiên Tỉ nghiêm trang.
  • Dương Dương làm sao vậy?"Đi theo cậu ra ban công,"Tối qua cậu... làm gì?"
  • Vương Nguyên giống như biết hắn muốn hỏi như vậy, "Tôi không làm gì cả.
  • Câu môi, "Nhưng Dương Dương, ăn ngay nói thật. Tối hôm qua...... Nhưng cậu chủ động.
  • Lại lợi dụng ta.
  • Lần sau......
  • Thì thầm, "Ta cũng sẽ không hạ thủ lưu tình.
  • Nhẹ nhàng xoa xoa đầu anh, "Được rồi, vào đi.
  • Đi vào trước, để lại người nào đó vẻ mặt mơ hồ. Không tự chủ được vươn tay sờ sờ môi của mình, lại giống như một tên ngốc, vậy mà nở nụ cười.
  • Cho nên mới nói kế tiếp các ngươi muốn thế nào.
  • Vương Tuấn Khải cảm thấy khó hiểu, một tia bất đắc dĩ.
  • Chúng ta......
  • Vương Nguyên nhếch miệng, nhìn Dịch Dương Càn Tỳ bên cạnh.
  • Lập tức vươn tay ra ngay trước mặt, Vương Tuấn Khải, kéo tay Dịch Dương Càn Tỳ, tầm mắt nhìn nhau, khẽ mỉm cười.
  • Ta sẽ nói cho Kiều Kiều tỷ bên kia.
  • "Anh không muốn từ bỏ bất cứ điều gì, đặc biệt là em."
  • Hốc mắt không hiểu đỏ lên, "Được, chúng ta cùng đi.
  • Chờ một chút, một người sống lớn như vậy các ngươi không nhìn thấy???
  • Được rồi.
  • ------------------------------------------------------------------------
14
Chấp niệm. 13.