TFBoys thiên hạ hạ tiểu hài tử
  • Vỗ vỗ vai anh, "Cho nên...
  • Tại sao phải giải thích nhiều như vậy.
  • Bỗng nhiên khó lòng phòng bị truyền đến một thanh âm.
  • Hai người không hẹn mà cùng ngẩn người.
  • Xoay người, liền thấy Dịch Dương Thiên Tỉ đứng ở đầu cầu thang, "Không có ý nghĩa.
  • Đi tới, mặt không chút thay đổi cầm tới Vương Nguyên trong tay cái hộp cùng đồ vật bên trong, xoay người đặt ở trong đó một cái rương bên trong, sau đó đem ba cái rương đóng lại.
  • Ta không phải đã nói rồi sao. Không nên tùy ý tiến vào gian phòng này.
  • Tiếp theo mặt không chút thay đổi, sắc mặt còn mang theo một tia tái nhợt.
  • Thiên Tỉ......
  • Muốn nói lại thôi.
  • Cứ như vậy đi.
  • Nói xong, liền chuẩn bị rời đi.
  • Bỗng nhiên, cảm giác bị kéo lại. Vì sao...... Không nói cho ta biết.
  • Tại sao...... Phải chịu đựng một mình.
  • Vương Tuấn Khải hiển nhiên chú ý tới cái gì, lắc đầu, rời đi trước.
  • Không có vì sao. Đây chẳng qua là ta tình nguyện mà thôi.
  • Nhìn anh, "Không sai, Khải ca nói đúng.
  • Em thật sự thích anh.
  • Thích đến mức có thể vì ngươi mà hy sinh chính mình.
  • Thế nhưng, "Dừng một chút," Như vậy quá ngốc. Xem đi, ta đã thích ngươi đến mức cho dù bị đối xử như vậy còn phải cố nén không bộc phát ra. Nhưng ta có thể làm sao bây giờ. Ta liền...... Thích ngươi a làm sao......
  • Càng nói càng mang theo tiếng khóc nức nở.
  • Hiển nhiên bởi vậy, Vương Nguyên vừa cảm thấy cao hứng rồi lại có một tia đau lòng.
  • Bỗng nhiên vươn tay ôm lấy anh, thật chặt.
  • Thật đúng là đẹp trai ngốc nghếch. Đã nói mặc kệ cái gì cũng phải cùng nhau đối mặt mà, tôi vẫn luôn nhớ kỹ.
  • Yên tâm, Nguyên nhi cũng thích ngươi. Sẽ không...... Buông ngươi ra nữa.
  • Hiển nhiên người trong lòng sửng sốt. ...... Được!
  • Cũng vươn tay ôm lấy lưng anh.
  • Vương Nguyên đang muốn nói cái gì, bỗng nhiên cảm giác được có cái gì không đúng, buông hắn ra, nhìn hắn vẻ mặt tái nhợt. nhíu nhíu mày, vươn tay sờ sờ trán hắn không khỏi hoảng sợ.
  • Không...... không có việc gì.
  • Dịch Dương Thiên Tỉ theo bản năng né tránh.
  • Nhưng trọng tâm cả người lại mất cân bằng.
  • May mà Vương Nguyên phản ứng nhanh, "Thiên Tỉ?!
  • Nhìn bộ dáng bất tỉnh nhân sự của người trong lòng, "Đáng chết!
  • Mau ôm lấy hắn, đi ra ngoài.
  • Tôi...... tôi không...... bệnh viện.
  • Không...... Không tốt.
  • Bỗng nhiên cắt đứt liên tục mở miệng, còn vươn tay kéo kéo góc áo hắn.
  • Vương Nguyên dừng một chút, nhìn Vương Tuấn Khải, thở dài. Được.
  • Ngươi ngoan ngoãn nghe lời, chúng ta sẽ không đi.
  • Nhìn hắn gật gật đầu bộ dáng, Vương Nguyên câu câu miệng, trực tiếp ôm hắn lên lầu.
  • Ôi, thật không cần......
  • Thở dài, "Ai......
  • Lắc đầu, vẫn đi theo, đi về phòng mình lấy túi thuốc y tế.
  • Vương Tuấn Khải cầm hòm thuốc đi tới cửa, lại thấy Vương Nguyên cúi người hôn lên trán Dịch Dương Thiên Tỉ.
  • Ngẩn người, "Hộp thuốc.
  • Vẫn mỉm cười, nhẹ nhàng đi qua, đặt ở đầu giường.
  • Ừ.
  • Vương Nguyên thoáng ngẩng đầu, "Sốt rồi.
  • Ừ.
  • Hiển nhiên Vương Tuấn Khải hình như đã tập mãi thành thói quen.
  • Không phải lần đầu tiên.
  • Vỗ vỗ vai anh, "Chăm sóc anh ấy thật tốt, tôi đến công ty xem thử.
  • Được.
  • Vương Tuấn Khải đi tới, đóng cửa lại, đột nhiên nở nụ cười. Chỉ là một cái cớ để tiếp tục ở lại... Sẽ chỉ dư thừa. Lắc đầu, khống chế tình cảm của mình, đi về phía cửa.
  • ......
  • ......
  • ------------------------------------------------------------------------
14
Chấp niệm. 11.