TFBoys thiên hạ hạ tiểu hài tử
  • Vương Nguyên một đêm này ngủ được cũng không kiên định, hắn giống như là có thể cảm giác được cái gì, ba bốn giờ thời điểm cũng đã mơ mơ màng màng địa mở mắt. Sau khi tỉnh hắn trước tiên đưa tay cầm lấy bên gối điện thoại di động, vi bác nhiệt lục soát, võng cùng bình luận, công ty thanh minh, bao hình Trần Trác Phàm vi bác một cỗ não nháo tiến Vương Nguyên trong tầm mắt, đầu óc của hắn ông rung động trước mắt hữu bạch, đột nhiên bắt đầu hối hận chính mình không nên trộm chạy về
  • Trong nước, cũng không nên tùy hứng để Thiên Tỳ mặc nữ trang.
  • Bấm số điện thoại của Trần Trác Phàm, "Alo.
  • Tiểu Nguyên? Em dậy sớm như vậy? Ngủ không ngon sao?
  • Không đúng, là lỗi của tôi đều do tôi.
  • Đầu dây bên kia Trần Trác Phàm sửng sốt một chút, cô không nghĩ tới Vương Nguyên sẽ biết chuyện này nhanh như vậy, "Không có việc gì, cậu không cần đẩy trách nhiệm lên người mình, chuyện định mệnh trốn không thoát, mọi người cùng nhau đối mặt là tốt rồi, tôi sẽ giúp các cậu nghĩ biện pháp, các cậu không cần suy nghĩ nhiều. Được rồi, cậu ngủ thêm một lát đi, tôi còn phải xử lý chuyện này, có việc gì cậu liên lạc lại với tôi, ngàn vạn lần không nên tự mình hành động.
  • Bị cúp điện thoại cho nên ngồi ở trên giường nghe tiếng "Đô đô đô" trong điện thoại, trong nháy mắt rất nhiều chuyện vọt vào trong đầu Vương Nguyên, ở trước mặt hắn thoáng hiện xem từng chút chuyện cũ.
  • Anh mở giao diện wechat, anh biết Vương Tuấn Khải và Dịch Dương Thiên Tỉ nhất định đã sớm biết chuyện này, anh muốn cùng bọn họ thương lượng xem rốt cuộc nên giải quyết như thế nào.
  • Vương Nguyên: Các ngươi khẳng định đều biết rồi......
  • Vương Hậu Khải: Lúc này mới mấy giờ a, Nguyên nhi sao ngươi lại tỉnh?
  • Vương Nguyên: Ngủ không được thì dậy.
  • Dịch Dương Kiền Tỉ: Cậu ngồi máy bay lâu như vậy không nên không ngủ được, có tâm sự sao?
  • Vương Tuấn Khải: Bây giờ cậu không ngủ, lát nữa đi học làm sao bây giờ?
  • Vương Nguyên: Trước hết không cần quan tâm những thứ này, chuyện weibo tôi đều biết, chúng ta nên làm những gì, tôi cho rằng tôi đem hành trình giấu diếm rất tốt, tôi không biết sẽ bị người ta phát hiện. Không đúng, là tôi liên lụy.
  • Các bạn
  • Dịch Dương Thiên Tỉ: Anh đang nói cái gì vậy, xin lỗi chúng tôi cái gì, cũng không phải lỗi của anh, cái gì mà không liên lụy, chúng tôi nhất định có thể giải quyết việc này.
  • Vương Nguyên: Nhưng nếu như không phải ta, các ngươi cũng sẽ không bị chụp, lại càng không có chuyện bây giờ
  • Vương Tuấn Khải: Cậu đang nói cái gì ngu ngốc! Anh không thể về nước sao?
  • Dịch Dương Thiên Tỉ: Nhị Nguyên, em lại như vậy nữa rồi, đừng mỗi lần xảy ra chuyện gì đều đem trách nhiệm đổ lên người mình, chúng ta có thể cùng nhau xử lý.
  • Vương Nguyên: Các ngươi là nghĩ ra biện pháp sao?
  • Dịch Dương Kiền Tỉ: Cậu thật sự sốt ruột liền quên mất thứ quan trọng như vậy.
  • Vương Nguyên: Tôi, quên cái gì? Thứ quan trọng gì?
  • Vương Tuấn Khải: Ảnh à, cậu xem album điện thoại di động đi.
  • Vương Nguyên: A! Đúng rồi! Sao tôi lại quên cái này chứ! Vậy bây giờ tôi sẽ đăng weibo.
  • Dịch Dương Kiền Tỉ: Chờ một chút, tôi luôn cảm thấy chuyện lần này không đơn giản như vậy, không bắt được người đứng sau màn, sau này e rằng sẽ có nhiều phiền toái hơn.
  • Vương Tuấn Khải: Đúng vậy, Nguyên Nguyên cậu ổn định một chút, chúng tôi và Trần tổng đi thương lượng một chút, có kết quả lập tức thông báo cho cậu
  • Vương Nguyên: Được, vậy các ngươi có kế hoạch gì nhất định phải nói cho ta biết.
  • Dịch Dương Thiên Tỉ: Yên tâm, yên tâm đi học đi
  • Vương Tuấn Khải: Yên tâm, lần này chúng ta nhất định có thể giải quyết tốt.
  • Vương Nguyên: Ừ, được
  • Vương Tuấn Khải: Bye......
  • Dịch Dương Thiên Tỉ: Bye bye.
  • Vương Nguyên: Bye bye bye
  • Ước nguyện ban đầu của Trần Trác Phàm chỉ là muốn nói một ít lời trong lòng mình, nhưng thông qua phản ứng hắn rõ ràng cảm giác được dư luận xuất hiện dao động, có người bị lời nói của hắn thuyết phục, điều này làm cho nội tâm lạnh như băng của Trần Trác Phàm có chút ấm áp.
14
2.Lỗi tại tôi