TFBoys thiên hạ hạ tiểu hài tử
  • Người phụ trách cầm thìa khuấy cà phê trong ly, ngẩng đầu, chậm rãi nói: "Mấy ngày hôm trước các anh bị người ta chụp được ở Boston, trước mắt không có nguy cơ tiết lộ ra ngoài, ngọn nguồn đã bị chúng tôi phong tỏa. Nhưng anh biết đấy, loại chuyện này chỉ cần có khởi đầu sẽ không dễ dàng giải quyết như vậy, cho nên gần đây các anh cẩn thận một chút, chúng tôi sợ bọn họ còn có thể gây bất lợi cho các anh.
  • Cái gì? Vậy địa chỉ của Nguyên nhi bị bọn họ biết? Như vậy Nguyên nhi hiện tại không phải rất không an toàn sao?
  • Vương Tuấn Khải giống như bị giẫm đuôi nổ tung lông, lập tức cầm lấy điện thoại di động muốn liên lạc với Vương Nguyên.
  • Người phụ trách ấn xuống tay cầm điện thoại của Vương Tuấn Khải, đỡ trán, "Cậu nói xem, nếu Vương Nguyên xảy ra chuyện gì, bây giờ tôi còn có thể ngồi ở chỗ này sao? Yên tâm đi, bọn họ chỉ chụp được ảnh hai người cùng đi trên đường, hoàn cảnh tương đối tối lại cách người chụp một khoảng nhất định, cái gì cũng không thấy rõ, chỉ có thể mơ hồ nhìn ra bóng dáng hai người.
  • Nghe được người phụ trách nói như vậy, trái tim treo lơ lửng của Vương Tuấn Khải mới có chút cảm giác rơi xuống đất, nhưng vẫn có chút lo lắng, "Nguyên nhân kia..."
  • Bàn tay bên cạnh Vương Tuấn Khải bởi vì nắm quá chặt nên hơi run lên, hai em trai là điểm mấu chốt hắn không thể chạm vào.
  • Lăn lộn trong xã hội đã lâu, người phụ trách đã sớm học được cách nhìn lòng người, hắn hiểu được suy nghĩ và suy nghĩ của Vương Tuấn Khải, nếu như nói bình thường hắn có thể đem những cảm xúc nhỏ nhặt này giấu ở đáy lòng, lúc hoảng loạn luôn lộ ra một chút dấu vết.
  • "Yên tâm, việc này chúng ta sẽ cùng bọn hắn thương lượng. nói cho ngươi biết, chủ yếu là hi vọng chính các ngươi gần đây cũng cẩn thận một chút, nếu như bọn hắn áp dụng cực đoan thủ đoạn, vậy hậu quả liền..."
  • Người phụ trách uống một ngụm cà phê đã nguội lạnh, "Chú ý thân thể của mình, tôi đi trước.
  • Người phụ trách đi chưa được mấy phút, Vương Tuấn Khải và Mã Tuấn mang theo mùi cà phê nhàn nhạt ngồi lên xe trở về khách sạn.
  • Vừa lên xe Vương Tuấn Khải liền nhắm chặt hai mắt không nói thêm gì, hắn thật sự quá mệt mỏi, mệt đến không muốn nói thêm một câu.
  • Tiểu Mã ca ngồi im lặng bên cạnh, thỉnh thoảng nhìn Vương Tuấn Khải bên cạnh rất đau lòng.
  • Lúc bọn họ đến khách sạn đã hơn một giờ sáng, Vương Tuấn Khải giữa đường liền tỉnh lại một lần, gửi cho Vương Nguyên và Dịch Dương Thiên Tỉ mấy tin nhắn wechat rồi lại vì buồn ngủ mà nhắm mắt lại.
  • Lúc đi vào giấc mộng, Vương Tuấn Khải chỉ nhàn nhạt ngủ thiếp đi, xe dừng lại hắn liền mở mắt, theo Tiểu Mã ca xuống xe, lên lầu, dọc theo đường đi hai người ai cũng không nói gì.
  • Lúc đi tới cửa phòng, Vương Tuấn Khải dùng ánh mắt mệt mỏi nhưng sáng ngời nhìn Tiểu Mã Ca, thản nhiên mở miệng: "Tiểu Mã Ca, vất vả rồi.
  • Tiểu Mã ca sửng sốt một chút, thở dài, lắc đầu với Vương Tuấn Khải, "Cậu à, nghỉ ngơi sớm một chút đi, không cần suy nghĩ nhiều, tôi sẽ liên lạc với Sử Cường và Bàn Hổ.
  • Vương Tuấn Khải gật gật đầu, đi vào trong phòng của mình, rửa mặt xong nằm ở trên giường nhìn trần nhà, trong đầu hiện lên rất nhiều đoạn ngắn - -
  • Cảnh tượng lần đầu tiên gặp hai em trai, thời khắc chơi đùa điên cuồng với các em trai, hình ảnh khích lệ lẫn nhau khi lên sân khấu căng thẳng, kỷ niệm
  • Tâm tình ngắn ngủi hợp thể, ngày tiễn Vương Nguyên đi...... Bất tri bất giác trên giường hắn đã ngủ, khóe miệng nhếch lên một tia mệt mỏi cùng mỉm cười.
  • Cẩu Đồ ngày 17 tháng 7, buổi sáng ngày 17 tháng 7 phân phát một cái weibo, có thể buổi tối ngày 17 tháng 7 công bố tròn 7 năm hay không ha ha.
  • Chờ mong chờ mong.
14
2. vất vả