TFBoys thiên hạ hạ tiểu hài tử
  • Vương Nguyên tròng mắt đen vừa chuyển, hơi nhướng mày phải, đột nhiên linh quang chợt hiện hưng phấn nói: "Chúng ta không cần mua đông lạnh, mua nguyên liệu cùng bột mì chính mình bao nhiều có ý nghĩa, ngươi cảm thấy không?"
  • Dịch Dương Kiền Tỳ nghẹn cười, kinh ngạc nói: "Anh bạn, anh nghiêm túc?"
  • Nhớ tới sự kiện bánh bao trôi lúc trước, hắn đối với ý tưởng đột phát của Vương Nguyên có chút phát điên.
  • "Nghiêm túc không thể nghiêm túc hơn!"
  • Vương Nguyên gật đầu, dùng ánh mắt vô cùng kiên định nhìn Dịch Dương Càn Tỳ.
  • Dịch Dương Càn Tỳ không chịu nổi Vương Nguyên vẫn dùng loại ánh mắt này nhìn chằm chằm mình, trực giác nói cho hắn biết điều này không tốt lắm, vì vậy hắn trực tiếp đi tới sô pha phía sau nằm, nhắm mắt nhẹ giọng nói.
  • Vậy chờ Khải ca diễn tập xong, chúng ta đi mua thôi.
  • Được!
  • Không biết qua bao lâu, Dịch Dương Thiên Tỉ mơ mơ màng màng từ trên sô pha ngồi dậy, cậu ấn huyệt thái dương của mình, giọng nói có chút lười biếng nói: "Sao tôi lại ngủ rồi, bây giờ mấy giờ, anh Khải còn chưa về sao?"
  • Sắp mười hai giờ rồi, lát nữa chúng ta sẽ đi ăn cơm trưa.
  • Dịch Dương Thiên Tỉ mở mắt ra, thầm nghĩ trong lòng: Giọng nói này, không phải của anh Khải sao?
  • Quả nhiên trước mắt là một thân ảnh hơi mơ hồ, nhưng bởi vì quá mức quen thuộc.
  • Tất cho nên vẫn có thể xác nhận, hắn chính là Vương Tuấn Khải.
  • Anh, anh trở về lúc nào? Anh vẫn ngồi đây, sao không đánh thức em? Nguyên nhi đâu?
  • Vương Tuấn Khải nhìn về phía sô pha trước mắt, Vương Nguyên đang ngủ say, cười cười, nói: "Lúc tôi trở về hai người đều đã ngủ, dù sao cũng không có việc gì sẽ cho hai người ngủ thêm một lát, tối nay chuẩn bị đánh thức hai người đi ăn cơm trưa.
  • Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn chằm chằm Vương Nguyên một hồi, xác định hắn không có dấu hiệu tỉnh lại rón rén đến bên cạnh Vương Tuấn Khải, nhẹ giọng nói: "Anh, em nói với anh một chuyện.
  • Vương Tuấn Khải vẻ mặt nghi hoặc nhìn cái đầu cẩn thận ghé vào tai mình, "Sao vậy?
  • Người anh em này, muốn tự mình làm sủi cảo.
  • Ánh mắt Dịch Dương Thiên Tỉ đặt trên người Vương Tuấn Khải nhìn về phía Vương Nguyên trên sô pha, "Tôi có loại dự cảm, lần này sẽ sinh ra một tác phẩm lớn sau bánh bao trôi của cậu ấy -- sủi cảo bánh bao."
  • Vương Tuấn Khải vỗ vỗ bả vai người bên cạnh, cúi đầu cười một tiếng, đáy mắt là ôn nhu viết vô tận.
  • Không có việc gì, bao ra cũng có chúng ta ăn. Ba chúng ta đã lâu không cùng nhau làm bữa cơm rồi nhỉ? Nguyên nhi nếu muốn tự mình động thủ, vậy chúng ta cùng nhau, không nên làm mất hứng thú của hắn.
  • Ừ, cũng đúng. Nguyên nhi ca trong khoảng thời gian này ở nước ngoài không có cơ hội ăn cơm Trung Quốc, trở về mấy lần kia cũng vội vội vàng vàng, lần này liền theo hắn đi. Ngẫm lại bánh bao bánh trôi lúc trước, ngoại trừ lớn nhỏ không tròn bình thường...... Nhưng vẫn rất thành công.
  • Dịch Dương Thiên Tỉ hơi ngồi thẳng người, nghiêng đầu nhìn Vương Nguyên đang ngủ say, trong đầu nhớ lại bánh bao bánh trôi lần đó, vòng lê lặng lẽ bò lên mặt thiếu niên.
  • Nguyên nhi ca...... Ca...... Tỉnh...... Tỉnh......
  • Dịch Dương Thiên Tỉ vỗ vỗ vai Vương Nguyên, nhân tiện nhẹ nhàng lắc lư.
  • A... "Vương Nguyên duỗi ra đôi chân dài của mình, duỗi lưng một cái.
  • A, em ngủ bao lâu rồi? Anh Khải đã về chưa? Bây giờ mấy giờ?
  • Dịch Dương Thiên Tỉ thiếu chút nữa bị Vương Nguyên đánh tới vội vàng lui về phía sau vài bước, "Đứng lên đi, ăn cơm trưa rồi, đại ca đang chờ chúng ta dưới lầu."
14
2. tự gói