TFBoys thiên hạ hạ tiểu hài tử
  • Vương Nguyên, ngươi nóng quá!
  • Âm cuối chữ phỏng chấm dứt, Vương Nguyên không hề báo trước ngã vào trong ngực Vương Tuấn Khải.
  • Vương Nguyên! Vương Nguyên! Ngươi làm sao vậy? Tỉnh lại!
  • Dịch Dương Thiên Tỳ lập tức chạy tới đỡ lấy Vương Nguyên ngã xuống, giọng nói tràn ngập lo lắng cùng lo lắng, một đôi mắt nhìn chằm chằm người bên cạnh khuôn mặt tiều tụy này.
  • Vương Tuấn Khải ôm chặt một chút nước mắt, mềm mại lại nóng bỏng trong lòng.
  • "Hắn, phát sốt... rất nghiêm trọng!"
  • Nhìn quanh phòng một chút, Vương Tuấn Khải hơi có vẻ lo lắng nói: "Chúng ta trước tiên dời hắn đến sô pha bên kia, thay quần áo ướt của hắn, sau đó sẽ đặt hắn lên giường.
  • Thật nhẹ.
  • Đây là phản ứng đầu tiên của Vương Tuấn Khải sau khi ôm lấy Vương Nguyên, Dịch Dương Thiên Tỳ đi thẳng vào phòng ngủ chính tìm một bộ quần áo, thuận tay kéo một cái khăn lông khô.
  • Vương Tuấn Khải giành giật từng giây giúp Vương Nguyên thay quần áo, Dịch Dương Kiền Tỉ nhanh chóng lại rất nhẹ nhàng lau khô tóc ướt cho Vương Nguyên, hơi thở Vương Nguyên cau mày thở ra cũng rất nóng.
  • Đi nằm nghiêng.
  • Thay quần áo xong Vương Tuấn Khải lại ôm lấy Vương Nguyên, Dịch Dương Càn Tỳ ở một bên thoáng đỡ một chút, chỉ vào phương hướng nằm nghiêng nói với Vương Tuấn Khải.
  • Hai người đem Vương Nguyên an trí ở trên giường nằm nghiêng giúp hắn đắp kín chăn.
  • Ánh mặt trời sáng sớm vừa mới xuyên qua cửa sổ chiếu vào trên mặt Vương Nguyên, hôm nay không thể nghi ngờ là một thời tiết tốt, nhưng dưới ánh mặt trời khuôn mặt hơi tái nhợt của Vương Nguyên cùng lông mày vẫn co rút nhanh phảng phất cũng không thích thấy thời tiết tốt như vậy.
  • Sau khi an trí Vương Nguyên xong, hai người mới đi đóng cửa lớn, thu dọn phòng ốc.
  • Lúc đi vào, trên tay hai người mỗi người một cái khăn lông hơi lạnh.
  • Vương Nguyên cảm giác một trận cảm giác mát mẻ thoải mái từ trán, cánh tay, lòng bàn tay từng chút một xuyên vào trong cốt nhục, làm cho nhiệt độ quanh thân đốt lên đều giảm xuống rất nhiều, theo cảm giác mát mẻ đột kích, lông mày co rút nhanh của hắn mới hơi hơi thả lỏng một chút.
  • Vương Tuấn Khải và Dịch Dương Thiên Tỉ bên giường nắm chiếc khăn ấm từ khăn lạnh biến thành, hai người một trái một phải cứ như vậy lẳng lặng nhìn Vương Nguyên trên giường.
  • Nhất thời trong lòng đều tắc nghẽn cái gì - -
  • Đây là lần đầu tiên Vương Nguyên chật vật xuất hiện ở trước mặt bọn họ như vậy, ngẫm lại trong ánh mắt lúc Vương Nguyên mới vừa mở cửa lại mang theo chút cảm giác mất mà lấy lại được, trên lông mi dài treo không biết là mồ hôi hay là nước mắt, đôi môi có chút khô nứt không có một tia huyết sắc, một bộ quần áo bị mồ hôi thấm ướt dán ở trên người, như bóng như hiện tại miêu tả ra thân thể càng thêm gầy gò của hắn.
  • Tỳ Tử, ta ra ngoài mua chút thuốc gì đó cho A Nguyên. Cháo ta nấu cho A Nguyên ở trên bếp, nếu hắn tỉnh, ngươi cho hắn ăn một chút.
  • Vương Tuấn Khải vừa đi giày, vừa dặn dò Thiên Tỳ.
  • Chìa khóa dự phòng của A Nguyên vẫn để ở chỗ cũ, tôi lấy đi. Cậu gọi điện thoại cho thầy giáo của A Nguyên, xin nghỉ giúp cậu ấy, cậu ấy như vậy không có cách nào đi học.
  • Ừ, em biết rồi, anh đi đi, lát nữa em sẽ gọi điện thoại giúp A Nguyên xin nghỉ.
  • Dịch Dương Thiên Tỉ đang cầm một ly nước, dùng tăm bông thấm nước lau môi Vương Nguyên, đôi môi thiếu nước dưới sự dịu dàng như vậy rốt cục khôi phục một tia huyết sắc.
  • “Good-morning,teacher.I-am-Roy-Wang's.......”
  • Ừ, OK! Cảm ơn anh. Bye.
  • Dịch Dương Thiên Tỉ dùng điện thoại di động để nhạc Vương Nguyên thích nhất, ngồi bên giường lẳng lặng nhìn Vương Nguyên đang nằm trên giường.
14
2. nóng quá