TFBoys thiên hạ hạ tiểu hài tử
  • Thầy, chúng ta hợp âm nhạc một lần đi. "Vương Tuấn Khải nhìn mình trong gương khoa tay múa chân vài động tác, sau đó ra dấu tay" K "cho giáo viên dạy múa.
  • Được, vậy chúng ta hợp lại xem. "Thầy dạy múa mở nhạc. Âm nhạc vừa vang lên, Vương Tuấn Khải liền tiến vào trạng thái.
  • Ngoài cửa, Vương Nguyên theo tiết tấu âm nhạc, đang kéo vali từng bước tới gần phòng khiêu vũ. Trong phòng, Vương Tuấn Khải đắm chìm trong âm nhạc không hề phát hiện ngoài cửa có thêm một người.
  • Theo thời gian trôi qua, Vương Tuấn Khải càng tới càng thành thục, nhớ Vương Bất Lộ năm đó hôm nay cũng có thể mặt không đổi sắc nhảy múa trêu người.
  • Dịch Dương Thiên Tỉ từ phòng vệ sinh đi ra xa liền nhìn thấy bóng dáng trước cửa phòng khiêu vũ kia. Bóng lưng càng thêm rộng rãi một chút, nhìn qua thật đúng là làm cho người ta có cảm giác an toàn cùng dựa vào. Tóc hình như dài hơn lần trước một chút, vóc dáng cũng cao hơn.
  • Anh Nguyên nhi? "Dịch Dương Thiên Tỉ đi tới phía sau Vương Nguyên, vỗ vỗ vai hắn.
  • Anh Tỳ Tử. "Vương Nguyên cười xoay người, nhìn Dịch Dương Thiên Tỳ đứng trước mặt mình.
  • Hắn so với lần trước Vương Nguyên gặp hắn càng gầy hơn một chút, đường nét khuôn mặt càng thêm rõ ràng, vòng lê ở trên khuôn mặt hơi có vẻ cao lãnh của hắn làm cho hắn có vẻ thân nhân hơn một chút.
  • "Sao cậu lại tới nhanh như vậy, không ở bên người nhà nhiều sao?" nụ cười vòng lê của Dịch Dương Thiên Tỳ căn bản không giấu được, lúc nhìn thấy anh trai cậu đã không khống chế được.
  • Lần này chính là ước hẹn mười năm giữa chúng ta và fan, tôi đương nhiên cũng đặc biệt coi trọng, đến sớm một chút. "Ánh sao lấp lánh trong mắt Vương Nguyên thật sự làm cho người ta vô cùng hướng tới, trong mắt hắn phảng phất chứa ánh sao vĩnh viễn rực rỡ chói mắt. Dịch Dương Thiên Tỉ nhẹ nhàng ôm Vương một cái
  • Nguyên, "Rốt cục đã trở về.
  • Vương Tuấn Khải hơi thở hổn hển đứng bên cạnh Vương Nguyên và Dịch Dương Thiên Tỉ, nhẹ nhàng ôm các em trai vào lòng mình, "Đã lâu không gặp, cuối cùng chúng ta cũng hòa hợp."
  • Tiêu chuẩn cười xiên nướng cùng hổ nha, nụ cười như vậy thật đúng là có thể lây nhiễm đến người khác đều vui vẻ lên.
  • "Lần này không đi nữa." Vương Nguyên bị Vương Tuấn Khải và Dịch Dương Càn Tỳ ôm, cảm giác đó không giống với người nhà ôm.
  • Bọn họ là bạn cùng lứa tuổi, là bạn bè có thể không có gì giấu nhau, những chuyện không muốn cho ba mẹ biết, không muốn ba mẹ lo lắng đều có thể trao đổi với nhau. Nhân sinh được ba lượng tri kỷ là đủ rồi.
  • Vương Tuấn Khải buông hai người trong lòng ra, giúp Vương Nguyên đẩy hành lý vào phòng khiêu vũ, sau đó nói gì đó với các giáo viên khiêu vũ rồi đi ra. "Đi, thực hiện lời hứa của chúng ta đi." Vương Tuấn Khải đẩy nhẹ Vương Nguyên và Dịch Dương Thiên Tỉ đi về phía trước.
  • Vương Nguyên nghiêng đầu rõ ràng không kịp phản ứng, Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn Vương Tuấn Khải có nhìn Vương Nguyên lập tức phản ứng lại.
  • "Bốn năm trước, lần đầu tiên chúng tôi tiễn cậu ở sân bay có thể nói, chờ cậu trở về chúng tôi sẽ mời cậu ăn cơm." Dịch Dương Thiên Tỳ thấy vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ của Vương Nguyên, mỉm cười nói, "Sớm biết cậu không nhớ chúng tôi đã không đề cập tới, còn có thể tiết kiệm một bữa cơm."
  • "Không đến mức không đến mức, các ngươi không đến mức một bữa cơm cũng không nỡ mời ta ăn." Vương Nguyên dừng lại một chút, hỏi, "Chúng ta đi ăn cái gì?" Lẩu? Thịt nướng? Tôm hùm? "Quả nhiên điểm ấy là vĩnh viễn sẽ không thay đổi, chỉ cần vừa nói tới ăn nhất định dừng không được, thật sự là không thay đổi tham ăn bản chất a."
  • [Chúc TFBOYS "Daylight Travel" concert thành công mỹ mãn, đếm ngược một ngày...]
14
2. cao hơn