TFBoys thiên hạ hạ tiểu hài tử
  • Người phụ trách đương nhiên cũng không đến mức thật sự làm cho nghệ sĩ nhà mình ở trước mặt người ngoài không xuống được mặt bàn, cúi xuống một khuôn mặt nhìn không ra cảm xúc đi theo Tiểu Mã ca đến một quán cà phê gần đó, chỉ là trước khi đi người phụ trách ném cho Vương Tuấn Khải một ánh mắt ý tứ hàm xúc không rõ.
  • Vương Tuấn Khải không có thời gian suy nghĩ nhiều thâm ý của ánh mắt kia, đè xuống một ít cảm xúc dâng lên trong lòng, tiếp tục dấn thân vào công việc. Gần một giờ sau khi kết thúc công việc, Vương Tuấn Khải cảm ơn từng người một, bảo bọn họ sớm trở về nghỉ ngơi, cầm lấy đồ đạc tùy thân, đi đến quán cà phê kia.
  • Trên bàn bày hai ly cappuccino sữa đã biến mất, "Đinh linh linh" đây là âm thanh cửa gỗ cùng chuông gió va chạm, người phụ trách cùng Mã Tuấn nhao nhao nhìn về phía cửa, chỉ thấy người đợi thật lâu kia lúc này đang đứng ở cửa cau mày nhìn về phía bọn họ.
  • Vương Tuấn Khải mang theo vẻ mặt mệt mỏi đi tới vị trí đối diện người phụ trách bên cạnh Tiểu Mã Ca ngồi xuống.
  • Người phụ trách vừa mở miệng, Vương Tuấn Khải đã bỏ lại một câu: "Tôi biết anh muốn nói gì. Nhưng anh không cần phải nói gì cả, tôi không cảm thấy anh Tiểu Mã của chúng tôi... Anh chụp tôi làm gì?"
  • Mã Tuấn lắc đầu với Vương Tuấn Khải, người phụ trách nhíu mày, kéo quyền lên tiếng.
  • "Vậy cô nói xem hôm nay tôi tới tìm cô muốn nói gì?"Vương Tuấn Khải nằm trên ghế, không suy nghĩ sâu xa hành vi vừa rồi của Tiểu Mã Ca là có ý gì.
  • Ngươi tới tìm ta không phải là vì mấy ngày hôm trước chúng ta vụng trộm chạy đi xem Vương Nguyên, còn có chuyện chúng ta tự ý hát sao. Thái độ của ta đã rất rõ ràng, những chuyện này không có gì để nói nữa.
  • Vương Tuấn Khải ấn huyệt thái dương của mình, môi có chút trắng bệch.
  • Người phụ trách lấy từ trong túi ra một khối chocolate đưa cho Vương Tuấn Khải, ánh mắt nhìn về phía Mã Tuấn, "Các cậu chưa ăn cơm tối?"
  • Mã Tuấn lo lắng nhìn Vương Tuấn Khải gật đầu, "Chúng ta cứ tùy tiện ăn một chút, vốn tưởng rằng rất nhanh là có thể kết thúc, không ngờ lại muộn như vậy.
  • Vương Tuấn Khải thì sững sờ nhìn chocolate người phụ trách đưa tới.
  • Người phụ trách khẽ thở dài, bất đắc dĩ nói: "Ăn đi, hạ đường huyết rất khó chịu. Tôi tới tìm anh không phải vì chuyện đó. Là có chuyện khác muốn nói với anh.
  • Vương Tuấn Khải do dự nhận lấy chocolate cắn hai miếng, người phụ trách đưa ánh mắt cho Mã Tuấn.
  • Tiểu Mã Ca ngầm hiểu nhìn bốn phía không có người, khoảng cách thời gian quán cà phê đóng cửa không còn lại bao nhiêu, hắn chạy tới thương lượng với nhân viên cửa hàng trong chốc lát.
  • Nhân viên cửa hàng tỏ vẻ có thể cho bọn họ thêm một ít thời gian nói chuyện bất quá phải mau chóng, Tiểu Mã ca gật gật đầu vội vàng nói cám ơn, nhân viên cửa hàng mỉm cười đi vào trong phòng nhỏ phía sau quán cà phê.
  • Vương Tuấn Khải sửa sang lại đầu óc mệt mỏi của mình, cân nhắc lặp đi lặp lại nói: "Không phải việc này, vậy cậu có chuyện gì muốn nói cho tôi biết?"
  • Ai, hôm nay tôi tới tìm cậu là muốn nói cho cậu biết, "Người phụ trách nhìn Vương Tuấn Khải, hai mắt lộ ra kiên định cũng không giả," Các cậu gần đây đều phải cẩn thận một chút.
  • Vương Tuấn Khải bị một câu dặn dò đột nhiên này làm cho không hiểu ra sao, ngây ngốc đặt câu hỏi: "Chúng ta cẩn thận cái gì?
  • Các ngươi gần đây có thể bị theo dõi.
  • Hôm nay Nguyên Nguyên ca khúc mới đều nghe rồi, thích nhất bài nào nói bá, ta thích nhất là<<Cánh hoa>>hì hì.
  • TFBOYS 🔒, Thật sự đoàn hồn nổ tung a, yêu muốn chết.
14
2. cẩn thận