TFBoys thiên hạ hạ tiểu hài tử
  • Ba cậu bé mắt đỏ ôm nhau lần nữa, nhưng lần này không giống như trước kia.
  • 互相 [hùcxiāng] lẫn nhau; với nhau.
  • Lần này bọn họ ôm nhau chặt hơn, giống như muốn đem nhau ấn vào trong cốt huyết, để cho bọn họ vĩnh viễn không thể tách ra.
  • Nam sinh trong lúc đó không tiện nói nhiều lời buồn nôn như vậy, lúc này một cái ôm liền bao hàm rất nhiều.
  • Rầm lỗ lỗ......
  • Một trận bụng kêu kéo về ba nam hài đang ôm suy nghĩ phiêu hướng phương xa.
  • Hì hì, ta đói bụng.
  • Vương Nguyên gãi đầu, ngượng ngùng nhìn về phía Vương Tuấn Khải và Dịch Dương Thiên Tỉ.
  • Ai, thật sự là không có biện pháp với ngươi a.
  • Mặc dù giọng nói của Dịch Dương Thiên Tỉ tràn đầy ghét bỏ, nhưng ánh mắt vẫn dịu dàng nhìn cậu bé trước mặt.
  • Nhị Nguyên Nhi, con thu dọn quần áo, mặc nhiều một chút, chúng ta ra ngoài ăn cơm.
  • Vương Tuấn Khải vẫy tay với Vương Nguyên, lấy ly thủy tinh trên tủ đầu giường, cùng Dịch Dương Thiên Tỉ đi ra khỏi giường, ngồi trên sô pha trong phòng khách tìm kiếm điểm đến trong chốc lát.
  • Vương Nguyên sửa sang lại chăn chạy đến phòng ngủ chính, trên người thay áo vệ sinh, dưới thân là một cái quần jean rộng thùng thình, lại chạy đến phòng vệ sinh rửa mặt một phen.
  • Gần nửa giờ sau ba người liền sửa sang lại đi ra ngoài.
  • Trong nửa giờ ngắn ngủi này, lại có một kinh hỉ nhỏ ra đời.
  • Vương Tuấn Khải chọn một nhà hàng cách chỗ ở của Vương Nguyên không quá xa, sau hơn hai mươi phút đi đường, một kiến trúc Âu Mỹ đen trắng đan xen xuất hiện trước mắt bọn họ, không giống với phong cách kiến trúc Trung Quốc, nhà hàng này làm cho người ta có cảm giác yên tĩnh hơn, giống như đặt mình trong non nước.
  • Ba người gọi đồ ăn cơ bản đều rất thanh đạm, dù sao Vương Nguyên phát sốt còn không có hoàn toàn không thể ăn hải sản, cũng không thể ăn quá nặng miệng.
  • Giờ này ở nước ngoài còn chưa tới buổi tối náo nhiệt nhất, cho nên người trong nhà hàng cũng không nhiều, tuy rằng tiết tấu cuộc sống sẽ chậm một chút nhưng tốc độ mang thức ăn lên cũng rất nhanh.
  • Chỉ chốc lát sau đồ ăn đã được mang lên đầy đủ, ba người chọn một vị trí gần cửa sổ, góc độ này có thể đem cảnh đẹp chung quanh thu hết vào đáy mắt, bây giờ còn có cái gì so với cùng bạn tốt nhất ngắm cảnh đêm, ăn mỹ thực thích ý nhất đây?
  • Bữa chính dần dần kết thúc, Dịch Dương Thiên Tỉ lặng lẽ nhìn điện thoại, để lại một câu "Tôi đi toilet" rồi tạm thời rời đi.
  • Vương Nguyên nhìn thực đơn vài lần rồi đẩy thực đơn tới trước mặt Vương Tuấn Khải, dùng một đôi sao nhìn anh, nói: "Nếu không gọi đồ ngọt, hôm nay tôi mời.
  • Vương Tuấn Khải búng trán Vương Nguyên, "Hay là để tôi làm đi, người làm đại ca như tôi sao có thể bắt các anh trả tiền.
  • Vương Nguyên lập tức phản bác nói: "Lời không phải nói như vậy, hôm nay làm sao có thể để cho chúng ta thọ tinh tốn kém đâu này?"
  • Đúng vậy, nào có đạo lý để thọ tinh mời chúng ta ăn cơm?
  • Dịch Dương Thiên Tỉ từ đằng xa đến lấy ra một chiếc bánh ngọt từ phía sau, là màu may mắn của Vương Tuấn Khải, cũng là màu tiếp viện - màu xanh lam, phía trên còn xiên một ít nến nhỏ đáng yêu.
  • Thật ra tôi đã chuẩn bị quà cho cô, nhưng tôi gửi đến Bắc Kinh rồi, gửi qua bưu điện xuyên quốc gia! Tôi còn tính toán kỹ, hôm nay nhất định có thể đến đúng giờ, ai biết các cô đến đây.
  • Vương Nguyên bĩu môi, có vẻ có chút ủy khuất nói.
  • "Nơi này tính ra ta quen thuộc hơn các ngươi, nếu như không có ý tứ một chút, chẳng phải là lộ ra ta rất không có thành ý? tuy rằng cái bánh ngọt này nhìn qua rất đơn giản, nhưng đây cũng là ta cùng Tỳ Tử ca tự mình chọn, là nơi này tương đối có đặc sắc, đợi lát nữa ngươi ăn sẽ biết."
14
2. Sinh nhật