TFBoys thiên hạ hạ tiểu hài tử
  • A! Vương Nguyên, có phải cậu cố ý hay không? "Vương Tuấn Khải nhíu mày, nhưng giống như con cá chỉ bị đặt trên thớt mặc cho người ta xâu xé. Anh, đừng kích động. Có chút sức đẩy vết bầm ra, ngày mai anh sẽ không đau. "Dịch Dương Càn Tỳ nín cười giải thích cho Vương Tuấn Khải, dùng ánh mắt ý bảo Vương Nguyên tiếp tục.
  • Vương Tuấn Khải nhìn ra nụ cười trong đáy mắt Dịch Dương Càn Tỳ, biết hai người bọn họ thật sự là vì tốt cho mình nên cũng không phản kháng nữa. Các ngươi đưa thuốc cho ta, chính ta cũng có thể bôi.
  • Anh, là anh muốn nói tay anh dài sao? Vai anh nói anh có thể tự bôi, vậy thắt lưng thì sao? Anh cũng đừng náo loạn. "Nói xong, Vương Nguyên hướng thắt lưng Vương Tuấn Khải ấn tới, Vương Tuấn Khải ăn đau kinh hô một tiếng, hai tay nắm chặt đầu chuyển hướng Vương Nguyên," Vương! Nguyên!
  • Anh, bình tĩnh. Đều là vì tốt cho anh. "Vương Nguyên thoáng lui về phía sau hai bước, ánh mắt sao linh động chớp chớp, nào biết nguy hiểm đang lặng lẽ tới. Tốt lắm, Vương Nguyên! "Đáy mắt Vương Tuấn Khải mang theo chút cười không có ý tốt," Ngày mai hình như cậu cũng phải luyện vũ đi. Chờ đi!
  • A... "Vương Nguyên bất đắc dĩ, không nghĩ tới chiêu này," Thiên Tỉ, cứu ta a!
  • Dịch Dương Thiên Tỉ lắc đầu, bàn tay dính thuốc mỡ nhẹ nhàng phủ lên vai Vương Tuấn Khải, chậm rãi xoa xoa, "Đừng làm rộn hai người, trong phòng đang mở điều hòa, anh hai, trên người anh không có quần áo không lạnh."
  • Hì hì, Thiên Tỳ, ngươi cũng trốn không thoát nha.
  • Vương Tuấn Khải quay đầu lại nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ nở nụ cười.
  • Tay Dịch Dương Thiên Tỉ ngừng một chút, sau đó nhận mệnh nói: "Anh, anh cũng chỉ nói ngoài miệng, sao có thể thật sự đối xử với chúng ta như vậy đúng không?"
  • Vương Tuấn Khải nói như vậy cũng chỉ là muốn hù dọa bọn họ, ai bảo hai người em trai này là người Vương Tuấn Khải cưng chiều nhất chứ.
  • Thật sao? Không phải chứ. "Tuy sự thật đúng là như thế, nhưng Vương Tuấn Khải cũng sẽ không dễ dàng thừa nhận như vậy. Vương Nguyên một lần nữa đi tới bên cạnh Vương Tuấn Khải, vẻ mặt không sao cả giúp Vương Tuấn Khải lau thuốc, "Có phòng bị cùng không có phòng bị vẫn có khác nhau.
  • Chỉ sợ khó lòng phòng bị!
  • Thuốc cuối cùng là bôi tương đối đầy đủ, ba người hù dọa lẫn nhau cũng tương đối tận hứng.
  • Sáng sớm hôm sau liền nhìn thấy bọn họ ngổn ngang nằm ở trên giường, ai đè nặng ai - lại còn có chút khó phân biệt.
  • Hai tháng kế tiếp, Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên Dịch Dương, ba người đều tranh thủ thời gian diễn tập, tuy rằng thời gian diễn tập tương đối khẩn trương nhưng bầu không khí của bọn họ cũng rất vui vẻ, giống như trở lại thời điểm bọn họ tổ chức buổi biểu diễn sớm nhất, phần thuần túy kia vẫn luôn ở bên cạnh bọn họ.
  • Khi bạn tận hưởng thời gian, nó luôn trôi qua rất nhanh, buổi biểu diễn kỷ niệm 10 năm đã gần kề.
  • Cốc cốc cốc!
  • "TFBOYS!'
  • Cốc cốc cốc!
  • "TFBOYS!”
  • Người hâm mộ đồng thanh hô TFBOYS theo nhịp trống của giáo viên ban nhạc, và ba người từ từ được đưa lên sân khấu cùng với âm nhạc và tiếng la hét của người hâm mộ.
  • Mọi người giống như đã thương lượng xong, lúc TFBOYS đi lên hội trường tối om, ngay cả ánh đèn sân khấu cũng không bật.
  • [Tiếc nuối là vì một cuộc gặp gỡ tốt đẹp hơn.]
  • [Tiếc nuối bảy năm, cứ để tám năm bù đắp đi.]
  • Hy vọng năm sau, năm sau, mỗi năm, tôi và các bạn vẫn ở đây.
14
2- Người ta cắt