TFBoys thiên hạ hạ tiểu hài tử / 2- Không có bữa tiệc nào không tàn.
TFBoys thiên hạ hạ tiểu hài tử
  • "Thiên hạ không thể không tan yến hội, Vương Nguyên, chúng ta đều đã không còn là hài tử, không ai sẽ bởi vì chúng ta khóc một chút nháo một chút liền thuận theo ý nguyện của chúng ta, chúng ta đều phải học được lớn lên. Trưởng thành một chút, về sau đừng lại thương tổn chính mình."
  • Giải tán cũng không phải là không gặp mặt nữa, sau này chúng ta vẫn có thể giữ liên lạc, không khác gì lúc trước.
  • Dịch Dương Thiên Tỉ miễn cưỡng để lại cho bọn họ một gương mặt cười yếu ớt, sau đó không chút do dự xoay người rời đi, hắn biết nếu như không đi tiếp theo hắn sẽ không đi được.
  • Vương Tuấn Khải không nói thêm gì, hắn chỉ để lại một tiếng thở dài cực nhẹ liền xoay người tiến vào trong bóng tối phương xa.
  • Vương Nguyên ngơ ngác đứng tại chỗ, hắn không cảm giác đau đớn trên tay, hắn chỉ cảm giác trong lòng từng trận từng trận co rút, phảng phất có một đôi tay nắm lấy trái tim, không cho nó lại nhảy lên.
  • Thanh âm yếu ớt thỉnh thoảng vang lên, trong lời nói tràn ngập tuyệt vọng đặt câu hỏi: "Vì sao? Vì sao? Vì sao lại như vậy? Không nên...... Không nên! Không phải...... Không phải! Rốt cuộc vì sao a?!
  • "Tại sao? Tại sao? Đừng đi! Vương Tuấn Khải! Dịch Dương Thiên Tỉ! Đừng đi... Đi thôi!"
  • Vương Nguyên từ trên giường kinh ngồi dậy, hai tay ở trên không trung vung tới vung lui muốn cầm lấy cái gì dường như, trên mặt mồ hôi nước mắt trộn lẫn cùng một chỗ, gối đầu cũng bị thấm ướt hơn phân nửa.
  • Vương Nguyên cảm giác chính mình trước mắt một trận choáng váng, trên người lúc lạnh lúc nóng, giấc mộng này quá mức chân thật, chân thật đến hắn cảm giác mình liền muốn thiếu dưỡng khí, chỉ có thể há miệng há to miệng thở dốc mới có một chút hòa hoãn.
  • Hắn lấy tay ôm ngực, đau, là một loại đau không nói nên lời - -
  • Lại là giấc mộng này, cũng đã dây dưa ta mấy buổi tối, rốt cuộc khi nào mới kết thúc, đây cũng quá già mồm cãi láo, làm sao có thể mơ loại mộng này......
  • Khải ca cùng Tỳ Tử ca mới sẽ không nói ra loại lời này, chúng ta ước định phải làm hảo huynh đệ cả đời, trong mộng đều là giả.
  • Trong giấc mơ thì ngược lại.
  • Vương Nguyên bị một trận tiếng gõ cửa kéo về thần: Sớm như vậy sẽ là ai a? người ngoài cửa tựa hồ chờ không kịp "Cốc cốc cốc!" ba tiếng này đặc biệt có lực, lập tức, Vương Nguyên nghe được cái kia thanh âm quen thuộc:
  • Chương 3: Vương Nguyên, ngươi không phải nói có thể chăm sóc tốt chính mình sao? (hạ)
  • Vương Nguyên nghe được thanh âm quen thuộc kia:
  • Vương Nguyên! Vương Nguyên! Không ở nhà sao?
  • Anh, anh đừng gấp, chúng ta gõ lâu như vậy, Nhị Nguyên Nhi không phải không ở nhà chứ. Nhưng sớm như vậy nó sẽ đi đâu?
  • Dịch Dương Thiên Tỉ ở ngoài cửa chọc chọc Vương Tuấn Khải, nhắc nhở anh nhẹ một chút không được làm ồn đến hàng xóm.
  • Vương Nguyên nghe được cửa kia hai cái vô cùng quen thuộc thanh âm, lập tức nhảy xuống giường ngay cả giày đều không để ý đi liền chạy tới mở cửa.
  • Hai người ngoài cửa bị cửa đột nhiên mở ra cả kinh, nhìn thấy mở cửa chính là Vương Nguyên lại vui mừng, nhưng khi bọn họ thấy rõ Vương Nguyên thì lại sửng sốt.
  • Nguyên nhi, sao trên người con lại ướt hết vậy? Con mắt còn hồng hồng, con khóc?
  • Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn Vương Nguyên rất khác trước mặt, trong lòng bắt đầu tự trách.
  • Mấy ngày nay là ta sơ sẩy, như thế nào lại không hảo hảo hỏi thăm tình huống của ngươi đây? Sao lại để cho ngươi biến thành như vậy? Nếu hôm nay chúng ta không đến thì sao?!!
  • Vương Tuấn Khải hoảng loạn vọt tới bên người Vương Nguyên, cầm vai hắn lắc nhẹ.
  • Sao anh lại biến thành như vậy? Đã xảy ra chuyện gì?
  • Lời vừa ra khỏi miệng, Vương Tuấn Khải cầm lấy lớp da cách lớp quần áo của Vương Nguyên truyền đến một trận cảm giác phỏng tay.
14
2- Không có bữa tiệc nào không tàn.