TFBoys Gặp Lại Vương Tuấn Khải
  • Vương Nguyên buồn cười sờ sờ trán Thiên Tỉ.
  • wangyuan
    wangyuan
    Thiên Tỉ, ngươi không sao chứ? Hôm nay cũng không phải cá tháng tư a, trò đùa này cũng không buồn cười.
  • Thiên Tỉ nhìn đôi mắt hạnh nhân cong cong của Vương Nguyên, hắn làm sao không muốn nói cho Vương Nguyên biết đây chỉ là một trò đùa, đáng tiếc đây là sự thật.
  • Thiên Tỳ thở dài, sờ sờ tóc Vương Nguyên.
  • yiyangqianxi
    yiyangqianxi
    Nhị Nguyên đâu, tôi không lừa cậu, đây là Vương Tuấn Khải ngày hôm qua chính miệng nói với tôi.
  • Vương Nguyên nhìn ánh mắt Thiên Tỉ, hắn không nhìn ra một chút ý tứ nói đùa, cũng ý thức được tính chân thực của chuyện này, lập tức thu hồi nụ cười.
  • wangyuan
    wangyuan
    Làm sao có thể chứ... Lão Vương hắn sẽ không đột nhiên nói ra những lời như vậy... Không được, tôi muốn đi tìm hắn."
  • Dứt lời, Vương Nguyên cầm lấy di động liền vọt ra ngoài, Thiên Tỳ nhìn bóng lưng Vương Nguyên cũng không yên tâm, tùy ý cầm cái áo khoác cũng đi theo ra ngoài.
  • (Chuyển ống kính: Vương Tuấn Khải)
  • Vương Tuấn Khải một mình ở trong phòng, mấy ngày nay hắn từ chối tất cả hành trình, vẫn một mình ở trong phòng khách sạn, hắn biết vẫn như vậy không phải biện pháp, nhưng hiện tại ngoại trừ trốn tránh hiện thực, hắn cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.
  • Đột nhiên tiếng gõ cửa kịch liệt vang lên, Vương Tuấn Khải phiền não gãi gãi tóc, đứng lên mở cửa, nhưng khi nhìn thấy hai người ngoài cửa vẫn sợ ngây người.
  • wangjunkai
    wangjunkai
    Hai người...... sao hai người lại đến đây? Vương Nguyên, anh đến Trùng Khánh khi nào?
  • Rất hiển nhiên, hai người đều không có trả lời hắn, chỉ là vào phòng đóng cửa lại. Vương Nguyên tháo khẩu trang xuống, cau mày nhìn Vương Tuấn Khải trước mặt mình.
  • wangyuan
    wangyuan
    Đã bao lâu rồi anh không ra khỏi nhà? Anh có biết bây giờ anh như thế nào không? Anh đã bao giờ nhìn vào gương chưa?
  • Vương Tuấn Khải trầm mặc, đối với lời nói của Vương Nguyên không có phản bác cũng không có phủ định, Vương Nguyên đè lại bả vai Vương Tuấn Khải, hít sâu một hơi, điều chỉnh tốt tâm tình sau đó nhìn Vương Tuấn Khải.
  • wangyuan
    wangyuan
    Tiểu Khải, ta nghe Thiên Tỉ nói, ngươi nói muốn giữa chúng ta giải tán, những lời này ta chỉ hỏi ngươi một lần, có phải ngươi nói giỡn hay không?
  • Vương Tuấn Khải nghe xong, lúc này mới ngẩng đầu, nhìn ánh mắt Vương Nguyên cười cười.
  • wangjunkai
    wangjunkai
    Đúng, bất quá cũng không phải nói đùa, là nghiêm túc.
  • Vương Nguyên không thể tin được nhìn Vương Tuấn Khải, nắm cổ áo Vương Tuấn Khải lên, rốt cuộc không khống chế được cảm xúc của mình.
  • wangyuan
    wangyuan
    Vương Tuấn Khải! Tôi không biết anh đã làm gì trong khoảng thời gian đó! Nhưng lời này ta hy vọng ngươi thu hồi lại! Tôi cũng không muốn nghe nữa! Không đùa đâu! Ba chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, có khổ có mệt cũng không nghĩ tới buông tha! Anh bình tĩnh lại cho tôi! Dậy đi! Năm năm! Ba chúng ta ra mắt hơn năm năm không phải đều chịu đựng qua rồi sao! Mười năm cũng đã đi qua một nửa! Anh nói là anh bỏ cuộc giữa chừng? Tôi nói cho anh biết! Vương Nguyên ta là người đầu tiên không đồng ý! Ta cho ngươi thời gian ba ngày, ba ngày sau gặp ở Thời Đại Phong Tuấn, ngươi đến lúc đó giống như người tới tìm ta nhất, nếu như ngươi thật sự muốn rời khỏi, tốt, coi như Vương Nguyên ta không có huynh đệ như ngươi! Thiên Tỉ, chúng ta đi.
  • Dứt lời, Vương Nguyên liền lôi kéo Thiên Tỳ đi ra khỏi phòng, theo tiếng cửa sập thật lớn kia vang lên, Vương Tuấn Khải mới kịp phản ứng, ngã ngồi dưới đất, phản ứng của Vương Nguyên hắn nghĩ tới, chỉ có điều hắn cũng không biết vì sao lại nói ra những lời này, rõ ràng nội tâm cũng không nghĩ như vậy, nhưng lời đến bên miệng cứ như vậy nói ra.
  • Vương Tuấn Khải nhìn trần nhà ngẩn ngơ, gần đây cảm xúc của hắn luôn mất khống chế, nguyên nhân có rất nhiều, có lẽ là thật sự quá mệt mỏi, có lẽ là Tưởng Nhược Trần bức bách làm cho hắn không thở nổi, nhưng nguyên nhân trực tiếp nhất, truy cứu căn bản, vẫn là người kia rời đi.
14
204 căn bản