TFBoys Gặp Lại Vương Tuấn Khải
  • Chi Phàm nghe xong lời của Vương Tuấn Khải, chỉ khẽ nhíu mày, gật gật đầu, cũng không nói gì, Vương Tuấn Khải nhìn Chi Phàm một chút.
  • wangjunkai
    wangjunkai
    Phàm nhi, ngươi, sao ngươi lại phản ứng bình thản như vậy?
  • Chi Phàm nghe xong, buồn cười nhìn Vương Tuấn Khải.
  • xiazhifan
    xiazhifan
    Chuyện này có gì đâu, kỳ thật, ta đã sớm nghĩ tới thân phận Nhâm Kiều Kiều không đơn giản, từ khi ta tiến vào Thời Đại Phong Tuấn ta đã nhận ra không thích hợp, chẳng qua chuyện này dự đoán sớm hơn ta một chút mà thôi.
  • Vương Tuấn Khải nhìn dáng vẻ Chi Phàm, nhất thời không nhịn được, không cố kỵ xung quanh còn có người, liền hôn lên môi Chi Phàm, Chi Phàm kinh ngạc mở to hai mắt, dùng sức xô đẩy Vương Tuấn Khải, nhưng cũng không có bất kỳ tác dụng gì, ngược lại bị ôm càng chặt.
  • Một nụ hôn qua đi, Chi Phàm tức giận vỗ vỗ Vương Tuấn Khải nói, nhỏ giọng nói.
  • xiazhifan
    xiazhifan
    A! Nhiều người như vậy đều ở đây, hơn nữa vạn nhất chuyện này truyền ra ngoài, ngươi sẽ......
  • Chi Phàm còn chưa nói xong, đã bị Vương Tuấn Khải lấy ngón tay ngăn chặn, Vương Tuấn Khải cười cười, ôm Chi Phàm lên, để cho Chi Phàm có thể ngồi ở trên đùi của mình.
  • wangjunkai
    wangjunkai
    Ha ha, Phàm nhi ngươi yên tâm, Tiểu Mã ca bọn họ từ khi xuất đạo đã đi theo ta, khẳng định sẽ không nói ra.
  • Không đợi Chi Phàm trả lời, Tiểu Mã ca liền vỗ vỗ ngực, vẻ mặt hiên ngang lẫm liệt.
  • xiaomage
    xiaomage
    Đúng vậy Chi Phàm, ngươi cứ yên tâm đi, chúng ta chắc chắn sẽ không nói ra.
  • Chi Phàm bị động tác của Tiểu Mã ca chọc cười, vừa gật đầu vừa nói "Tin tưởng", cứ như vậy mấy người cũng lập tức đến nhà Vương Tuấn Khải.
  • Mấy người cẩn thận nhìn bốn phía, sau khi bảo đảm không có ai, mới nhanh chóng đi vào, nhìn thấy Chi Phàm an toàn đến nơi, Tiểu Mã ca cũng rời đi.
  • Chi Phàm thoải mái dựa vào sô pha, cảm thán.
  • xiazhifan
    xiazhifan
    Oa, đã lâu không ngồi thoải mái như vậy, Tiểu Khải cậu không biết, ở bệnh viện chỉ có thể bảo trì tư thế kia rất buồn bực.
  • Vương Tuấn Khải nghe Chi Phàm nói, đau lòng hôn lên trán Chi Phàm, ôm chặt lấy Chi Phàm.
  • wangjunkai
    wangjunkai
    Xin lỗi, Phàm nhi, là ta liên lụy ngươi.
  • Chi Phàm cười lắc đầu, nắm tay Vương Tuấn Khải.
  • xiazhifan
    xiazhifan
    Không có đâu, đây đều là ta tự nguyện, hơn nữa a, Tiểu Khải ngươi phát hiện sao? Bởi vì chuyện này, tình cảm của chúng ta cũng càng vững chắc, cho nên a, ta kỳ thật rất cảm tạ Tưởng Nhược Trần, nếu như không phải nàng, tình cảm của chúng ta cũng sẽ không tiến thêm một bước.
  • Vương Tuấn Khải chỉ tiếc rèn sắt không thành thép búng búng trán Chi Phàm.
  • wangjunkai
    wangjunkai
    Ngươi nha, ngươi nha đầu ngốc, ngươi còn cảm tạ Tưởng Nhược Trần nữ nhân kia, ngươi có biết hay không ngươi thiếu chút nữa ngay cả mạng cũng không có a?
  • Chi Phàm nhìn Vương Tuấn Khải vội vàng như thế, nhẹ giọng cười cười, ngẩng đầu, nhẹ nhàng che lên đôi môi mỏng dong dài kia.
  • Chi Phàm vốn chỉ là nhẹ nhàng điểm một cái, lại không nghĩ tới bị Vương Tuấn Khải thừa dịp hư mà vào, làm sâu thêm nụ hôn này, Chi Phàm vốn cũng không để ý, thẳng đến khi chú ý tới động tác của Vương Tuấn Khải, đẩy Vương Tuấn Khải ra, ấp úng nói.
  • xiazhifan
    xiazhifan
    Tiểu, Tiểu Khải, cái kia, ngươi, ta, chúng ta, ngày mai nói sau, ta, ta về trước.
  • Nói xong, Chi Phàm liền muốn đứng dậy, lại bị Vương Tuấn Khải kéo trở về, từ sau lưng ôm Chi Phàm, thanh âm cũng có chút khàn khàn cảm giác.
  • wangjunkai
    wangjunkai
    Đừng đi, để cho ta ôm một cái là được rồi, một phút, là được rồi.
  • Nghe xong lời của Vương Tuấn Khải, Chi Phàm cũng không lộn xộn, chỉ là như vậy để cho Vương Tuấn Khải vẫn ôm, Vương Tuấn Khải tựa đầu vào trên vai Chi Phàm, đem vòng tay đặt lên thắt lưng Chi Phàm.
  • wangjunkai
    wangjunkai
    Nghĩ thầm: Phàm nhi, tin tưởng ta, vì ngươi ta nhất định sẽ trở nên mạnh mẽ hơn.
14
109 Vì Anh