Vừa thấy Trương Tử Phong lấy điện thoại di động ra, tiểu tử An lập tức đoạt lấy điện thoại di động gắt gao ôm vào trong ngực, vẻ mặt sắp khóc:
zhangzifengLàm gì? Trả lại cho tôi!
zhangzianTỷ tỷ, đừng để Bạt Bạt ma ma tới đón ta!
Kim Đậu Tử lạch cạch lăn xuống.
Trương Tử Phong ho nhẹ một tiếng:
zhangzifengKhóc cũng vô dụng, mang tới đây!
Vương Tuấn Khải đi tới:
wangjunkaiQuên đi, không vội, hai tỷ đệ các ngươi tụ tập đi.
Vốn còn tưởng rằng Trương Tử Phong rất chán ghét người em trai này, không nghĩ tới thoạt nhìn quan hệ không tệ.
Trương Tử Phong trừng mắt nhìn hắn:
zhangzifengSao không vội? Nếu bọn họ tìm tới nói là tôi bắt cóc người thì làm sao bây giờ? Đó chính là nhân tang đều lấy được!
Vương Tuấn Khải cười yếu ớt:
wangjunkaiVậy thì sao? Có anh ở đây, cho dù thật sự là em bắt cóc, anh ta cũng không động đậy được em.
Nam nhân này thật đúng là dám nói a, bất quá, nàng nghe xong lại thật sự an tâm. Hôm nay cũng vậy, nếu như không có anh, cô cũng sẽ không thuận lợi tìm được Tử An như vậy.
Trương Tử Phong đem tất cả đồ đạc bỏ vào trong cặp sách cất kỹ, muốn ôm tiểu tử An lên nhưng không ôm nổi thiếu chút nữa ngã sấp xuống, còn có một đôi tay phía sau kịp thời đỡ lấy cô, đem một lớn một nhỏ ổn định ở trong ngực.
Tiểu tử An lập tức thò đầu ra khỏi vai Tử Phong nhìn Vương Tuấn Khải, trong con ngươi u ám tràn đầy cảnh giác:
zhangzianChị, mẹ nói chị chạy với một người đàn ông, không cần An Bình nữa! Chị, anh ta chính là người đàn ông đó sao?
Trương Tử Phong vừa đổ mồ hôi, thật đúng là không biết nên giải thích như thế nào.
Vương Tuấn Khải sờ sờ cái đầu nhỏ của cậu:
wangjunkaiAnh là anh rể em.
Tiểu tử An Như thật gật gật đầu.
Tử Phong không nói gì.
zhangzifeng"Điểm cái gì đầu, ngươi hiểu?"
Tiểu tử An suy nghĩ nửa ngày không biết biểu đạt như thế nào:
zhangzian... Anh rể chính là người sẽ đối xử tốt với chị.
Tâm tình Vương Tuấn Khải không tệ:
wangjunkaiÂn, ngươi nói rất đúng. Lại đây tỷ phu ôm, tỷ tỷ ngươi ôm không nổi ngươi.
Tiểu An mở hai tay ra.
Nhanh như vậy đã vứt bỏ vũ khí đầu hàng, tiểu tử thối tiết tháo của ngươi đâu!
Vương Tuấn Khải nhận lấy hắn, Trương Tử Phong nhất thời cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Tiểu mập mạp này, còn nói nhớ nàng, nhớ được bao nhiêu cân thịt?
zhangzianAnh rể anh sẽ đối xử tốt với chị chứ? Mẹ nói lừa chị là đàn ông xấu! Còn nói chị...... nói chị...... không cho Tử An chơi với chị......
Nói xong lại nước mắt lưng tròng.
wangjunkaiĐây là hai khái niệm khác nhau, ý của tỷ phu chính là......
Vương Tuấn Khải nghiêm trang giải thích.
Tử Phong không nói gì xách cặp sách đi theo phía sau, hai người này trao đổi rất thông thuận.
Trên xe, Vương Tuấn Khải đưa ra nghi hoặc.
wangjunkai"Làm sao một đứa trẻ bốn tuổi có thể chạy xa như vậy?"
Trương Tử Phong ôm tiểu tử An đang ngủ thuận miệng đáp:
zhangzifengChỉ cần trên đường kéo một người nói "Dì ơi, con lạc đường, nhà con ở trường trung học Thịnh Cẩn", chắc chắn sẽ có người đưa cậu ấy đi đâu đó.
Vương Tuấn Khải lộ vẻ tán thưởng:
wangjunkaiĐứa nhỏ này rất thông minh.
Trương Tử Phong tự hào nói.
Vương Tuấn Khải lập tức đen mặt:
wangjunkaiKhông có việc gì dạy một đứa nhỏ làm sao rời nhà trốn đi! Trương Tử Phong ngươi thật đúng là......
Tự biết lỡ lời, Trương Tử Phong xấu hổ vò đầu.
Tự gây nghiệt không thể sống, sớm biết vậy đã không dạy hắn!
Nhưng khi đó cô chỉ nói về lịch sử anh hùng khi còn bé của mình mà thôi, nào biết anh sẽ học để sử dụng, để cô tự bê đá đập chân mình.