Tổng Tài Điên Cuồng Theo Đuổi Tình Cũ
  • Thẩm Linh Linh
    Thẩm Linh Linh
    “Thẩm Diệu, cô dám cấu kết với người ngoài.”
  • Thẩm Diệu run rẩy nhìn Thẩm Linh Linh.
  • Thẩm Diệu
    Thẩm Diệu
    “Không phải tôi, tôi chỉ muốn nhắm vào cô thôi. Tôi không biết đám người này.”
  • Thẩm Linh Linh có chút không tin được nhìn Thẩm Diệu.
  • Thẩm Linh Linh
    Thẩm Linh Linh
    “Đến người của Đại Ưng cô cũng không biết. Mấy năm qua cô ở Hắc Bang đã học những gì vậy chứ?”
  • Năm đó Thẩm Linh Linh tuy được cưng chiều nhưng toàn bộ thông tin về kẻ địch và người của mình cô đều nắm rất kỹ. Sao cha cô lại nuôi dưỡng thế thân của cô trở thành một kẻ ngu xuẩn như vậy chứ?
  • Hiện tại hai người đã bị khống chế, cạnh bên là khu rừng cấm đầy nguy hiểm. Người của Hắc Bang lại ở rất xa nơi này. Thẩm Diệu thật đúng là người biết tìm chết. Thẩm Linh Linh nhỏ giọng hỏi Thẩm Diệu.
  • Thẩm Linh Linh
    Thẩm Linh Linh
    “Ai là người đã hiến kế cho cô.”
  • Thẩm Diệu
    Thẩm Diệu
    “Là một người đã theo hầu hạ tôi rất nhiều năm.”
  • Thẩm Linh Linh
    Thẩm Linh Linh
    “Nếu còn có thể trở về thì trừ khử cô ta đi.”
  • Cho dù là kẻ ngu thì lúc này Thẩm Diệu cũng đã hiểu người hiến kế cho cô chính là người của kẻ địch cài vào. Hai người không thể chạy thoát chỉ có thể an phận đi giữa vòng vây của kẻ địch.
  • Khi đi sâu vào rừng, hai người bị bịt mắt lại, trực tiếp bị người khác ôm lên. Cũng chẳng biết qua bao lâu. Đến khi khăn bịt mắt được tháo xuống, bọn họ đã ở trong căn cứ của địch. Lần này chắc chắn lành ít dữ nhiều.
  • Một người đàn ông tiến đến trước mặt hai người. Gương mặt hắn luôn treo nụ cười thân thiện nhưng Thẩm Linh Linh biết người này không phải là một tay tầm thường.
  • Thẩm Linh Linh
    Thẩm Linh Linh
    “Ngươi là ai, các người bắt chúng ta làm gì?”
  • Đôi mắt long lanh nước mang theo sự hoảng sợ của Thẩm Linh Linh khiến Châu Khả ngạc nhiên. Người này chắc là người mà ông chủ muốn tìm. Cô gái này thật sự chính là con gái nuôi của Thẩm Hạo sao?
  • Châu Khả
    Châu Khả
    “Chúng tôi là người của Đại Ưng.”
  • Thẩm Diệu vừa được tháo dây trói đã xông ra ngoài, nhưng ngoài cửa có hẳn một tiểu đội cầm súng lâm le nhìn cô.
  • Châu Khả
    Châu Khả
    “Thẩm tiểu thư, cô đừng tốn công vô ích nữa.”
  • Thẩm Diệu
    Thẩm Diệu
    “Ngươi bắt ta không sợ cha ta sẽ sang bằng địa bàn của các ngươi sao?”
  • Châu Khả không nhịn được nữa bật cười. Thường ngày hắn nghe không ít tin đồn về Thẩm Diệu. Ai cũng nói cô ta chính là con gái ruột của Thẩm Hạo, được ông ta hết mực cưng chiều, tính tình ương ngạnh, ngang ngược. Hôm nay gặp được quả nhiên lời đồn không sai.
  • Châu Khả
    Châu Khả
    “Nếu chúng tôi sợ Hắc Bang nhiều năm như vậy sao lại cố tình đối đầu với cha cô chứ? Cô đừng lấy cha mình ra dọa chúng tôi nữa. Cô ở đây cô nghĩ cha cô dám manh động hay sao?”
  • Thẩm Diệu hoảng sợ không biết nên làm sao. Cô không muốn chết ở đây. Cô còn muốn lấy chồng, kế thừa chức vị của cha. Cô nhìn về phía Thẩm Linh Linh yếu đuối ngồi trên giường.
  • Thẩm Diệu
    Thẩm Diệu
    “Tôi chỉ là con nuôi của ba Hạo mà thôi. Cô ta… cô ta mới là con gái ruột của ba. Các người giữ cô ấy được rồi, có thể tha cho tôi được không?”
  • Thẩm Linh Linh ngạc nhiên nhìn Thẩm Diệu. Cô không ngờ cô ta vừa gặp nguy hiểm liền đẩy cô ra chịu chết. Đúng là nuôi cô ta nhiều năm thật uổng công. Thế thân gì chứ, cô ta có khác nào bà cố nội của cô.
  • Thẩm Linh Linh nhìn Châu Khả lại nhìn Thẩm Diệu.
  • Thẩm Linh Linh
    Thẩm Linh Linh
    “Đúng vậy, tôi chính là con gái ruột của Thẩm Hạo. Anh bắt tôi được rồi, thả cô ta ra đi.”
  • Nhìn cô gái cả người run rẩy không bước được xuống giường, kể cả nhìn thẳng hắn cũng không có gan lại can đảm thừa nhận mình là con gái ruột của Thẩm Hạo. Có ma mới tin cô. Con gái ruột lại hi sinh tính mạng vì con gái nuôi. Trên đời có chuyện như vậy sao?
  • Châu Khả
    Châu Khả
    “Thẩm Linh Linh tiểu thư. Cô cũng đừng cho rằng chúng tôi là kẻ ngốc. Chúng tôi biết cô là con gái nuôi của Thẩm Hạo, từ lúc bảy tuổi đã theo Cao Hằng đến nước V. Cô cùng với Lục Thành Huy của Lục gia ở nước V từng có một đứa con. Sau này Lục Thành Huy cưới Lương Vũ, cô lại thành hôn với Triển Quân ông chủ của công ty giải trí T.”
  • Thẩm Hạo dám để con gái ông rời khỏi tổng hành dinh của Hắc Bang sao? Câu trả lời là không. Con gái của ông trùm là một danh phận nguy hiểm. Chỉ cần cô rời khỏi vòng tay bảo vệ của ông sẽ có rất nhiều thế lực muốn giết chết cô.
  • Mà người phù hợp nhất với mọi điều kiện lại chính là Thẩm Diệu. Cho nên chỉ cần bọn họ giữ lại Thẩm Diệu, người của Hắc Bang sẽ không dám mạnh mẽ đối đầu.
  • Bụng Thẩm Linh Linh reo lên khiến bầu không khí trở nên ngượng ngùng. Cô định đi gặp Thẩm Diệu, quay lại mới ăn tối cùng Triển Quân. Hiện tại trời cũng đã mờ tối, bụng cô bắt đầu kháng nghị.
  • Châu Khả
    Châu Khả
    “Người đâu, đem cơm tối lên cho hai vị tiểu thư Thẩm gia.”
  • Châu Khả rời đi, để lại không gian thoải mái cho hai người ăn uống. Thẩm Diệu không có tâm trạng ăn. Nhưng Thẩm Linh Linh đã cầm sẵn chén đũa.
  • Thẩm Diệu
    Thẩm Diệu
    “Côi không sợ bọn họ hạ độc vào thức ăn hay sao?”
  • Thẩm Linh Linh
    Thẩm Linh Linh
    “Nếu bọn họ muốn giết chúng ta chỉ cần bắn một phát là được. Hạ độc, cần thiết sao?”
  • Thẩm Linh Linh có chút khinh thường trí thông minh của người trước mặt. Nhưng vẫn lên tiếng khuyên cô ta.
  • Thẩm Linh Linh
    Thẩm Linh Linh
    “Cô nên ăn chút gì đó đi. Chúng ta rất có thể sẽ phải ở lại đây vài ngày đó.”
14
Chương 60: Bị bắt cóc