Tổng Tài Đại Nhân Kết Hôn Với Em Đi
  • Mẹ
    Mẹ
    Ông nó ơi, Nari đến rồi này.
  • Mẹ tôi ra mở cửa xong liền gọi bố rồi không thèm ngó tôi một cái, trực tiếp bế Nari vào. Tôi đúng là con ghẻ của mẹ mà. Vào nhà để lấy chút an ủi từ bố thì chẳng khá hơn là bao khi bố đã có Jungkook. Tôi đứng giữa ngôi nhà từ nhỏ lớn lên mà muốn khóc. Đâu cần bố mẹ ngó lơ tôi như thế, ít nhất thì nói với tôi một câu đâu có sao. Đằng này xem tôi như người tàng hình ấy.
  • Tôi kìm lòng không được buồn mà ngồi cạnh nghe mọi người nói chuyện. Để xem lúc nào họ mới nhớ đến tôi. Cơ mà làm vậy cũng không được, về đâu phải chờ ăn không. Biết đâu mẹ chưa nấu xong mà thấy cháu ngoại tới nên quên luôn thì sao? Còn nữa, tôi là phận làm con sao làm vậy với bố mẹ mình được.
  • Lisa
    Lisa
    Mẹ ơi, trong bếp có gì chưa nấu xong không ạ?
  • Mẹ
    Mẹ
    Không có. Con cứ ngồi chơi đi.
  • Thà rằng mẹ bảo có việc để tôi đi làm còn hơn ngồi đây nhìn họ. Ở nhà bố mẹ Jungkook tôi đâu có bị cho ra rìa thế này, người bị cho ra rìa là anh kìa. Đúng là đi đâu khác đó thật. Chắc Jungkook cũng có cảm giác mình là con rơi hơn là con ruột.
  • Cũng may có cuộc điện thoại gọi đến cho tôi, đó là Jisoo, cô ấy muốn gặp tôi để chọn quà. Đúng lúc tôi không biết làm nên đi cùng cô ấy. Trở về trời đã tối, trước đó tôi có gọi bảo mẹ không phải chờ cơm, về nhà thấy tối om, tôi lần đi mở công tắc điện thì mọi thứ khiến tôi ngạc nhiên vô cùng.
  • Lisa
    Lisa
    Đây là...
  • Nari
    Nari
    Hôm nay mẹ không nhớ ngày gì ạ?
  • Lisa
    Lisa
    Ngày gì? Không phải sinh nhật con, cũng chẳng phải sinh nhật bố, mà ông bà thì chúng ta làm rồi mà.
  • Nari tỏ vẻ bất lực, Jungkook đến gần tôi, ánh mắt trìu mến, giọng nói trầm ấm cất lên.
  • Jung_kook
    Jung_kook
    Ai em cũng nhớ mà sao không nhớ sinh nhật mình thế?
  • Sinh nhật tôi? Ờ ha, đúng là nay sinh nhật tôi thật. Sao nhớ được khi có trăm công nghìn việc chứ? Không phải đâu, sinh nhật mình thường không nhớ vậy đó, mà sinh nhật của người khác thì nhớ rõ lắm. Đời nó thường trái ngược vậy đó.
  • Tôi chỉ biết cười. Thì ra là sinh nhật tôi nên hôm nay mọi người mới khác lạ như vậy. Cả vợ chồng Jisoo cũng góp công trong chuyện này, có gì đâu mà làm tôi nghĩ lung tung còn coi mình là người thừa đến tủi thân nữa.
  • Nước mắt tôi tự nhiên chảy ra chắc vì hạnh phúc đó. Đúng là những gì bất ngờ và do người thân yêu mình làm đều thấy hạnh phúc cả.
  • Làm hết các thủ tục xong tôi cùng Jisoo ngồi ở phòng khách, tôi xới miếng bánh bón cho Nari. Lúc nãy mải chơi vui quá nên con bé chưa có ăn gì, giờ mới thấy đói. Còn Jungkook và Aron ra ngoài nói chuyện gì đó, từ nãy đến giờ tôi thấy hai người chưa nhúc nhích tí nào, khiến tôi còn tưởng hai người họ là pho tượng nữa.
  • Lisa
    Lisa
    Họ đang nói gì với nhau thế nhỉ?
  • Jisoo
    Jisoo
    Không biết nữa. Chắc là chuyện công việc. Kệ họ đi.
  • Tôi muốn kệ lắm, tôi tò mò là bởi không biết có phải họ đang bàn nhau về chuyện Shin Se Kyung không thôi. Tôi cũng chẳng phải lo lắng cho Shin Se Kyung đâu, mà tôi lo cho anh, sợ anh động vào người không nên động rồi có gì xảy ra với anh thì sao? Mẹ con tôi giờ sống đâu thể thiếu anh được.
  • Nari
    Nari
    Mẹ đi đâu thế?
  • Lisa
    Lisa
    À mẹ đi lấy nước cho bố thôi.
  • Tôi đâu thể nói với con gái của mình rằng tôi đi rình bố nó nói chuyện. Nhất định không thể cho con bé biết được, đây là một chuyện xấu, mà trẻ con sẽ học theo khi đang trong độ tuổi phát triển thế này.
  • Bước chân của tôi rất cẩn thận, chỉ sợ sơ suất một cái sẽ làm Jungkook phát hiện ra, mà làm thế này sao tôi thấy mình giống trộm thế nhỉ? Nếu muốn biết chỉ cần đến trước mặt họ rồi hỏi thẳng họ đang nói gì với nhau thôi.
  • Làm vậy chắc chắn Jungkook sẽ không nói, còn Aron thì miệng câm như hến dưới sức ép của Jungkook sao Aron dám mở miệng chứ, nửa lời cũng không ho he. Vậy nên tôi mới dùng cách thấp hèn này. Tất cả do anh mà ra thôi.
  • Vẻ như tôi đứng hơi xa, chẳng nghe thấy gì cả, đi gần một chút nữa xem sao. Tôi rón rén nhưng lần này không phải gây ra tiếng động mà là ầm ĩ cả một vùng trời luôn.
  • Trong các loài động vật thì tôi sợ nhất là mấy con nhỏ nhỏ, con to xác thì tôi lại không thấy lo chút nào, mà trời xui đất khiến thế nào tôi đụng ngay phải con sâu, nó bò lồm cồm trên lá, tôi nhích lên một chút nữa là chạm phải nó. Hồn vía tôi tiêu tan đi gần hết mà ngồi thụp xuống đất.
  • Jungkook nghe thấy tiếng vợ hét thì anh như cơn gió lập tức đến chỗ tôi. Trước hết anh quan sát xung quanh xem tôi bị gì không, sau đó anh mới lên tiếng hỏi.
  • Jung_kook
    Jung_kook
    Em gặp phải chuyện gì vậy?
  • Tay tôi run run chỉ về phía tán lá có con động vật ghê sợ kia đang nhìn tôi với điệu dáng cười khinh khi thấy tôi sợ nó.
  • Jungkook nhìn theo hướng vợ chỉ, mày anh cau chặt lại, cuối cùng cũng hiểu được nguyên nhân làm vợ anh sợ là gì.
14
Chương 82: Bị ngó lơ