Tổng Tài Đại Nhân Kết Hôn Với Em Đi / Chương 36: Đau đại tràng
Tổng Tài Đại Nhân Kết Hôn Với Em Đi
  • Dĩ nhiên tôi đâu thấy tiền nhiều mà sáng mắt, chỉ lấy một tờ tới quầy giả tiền, nhân tiện cảm ơn cô chủ quán không để lộ chuyện.
  • Lisa
    Lisa
    Chuyện lúc nãy cảm ơn cô. Cháu không phải đang xem mắt đâu ạ.
  • Nhớ tới chuyện cô chủ quán nói tôi đi xem mắt tôi mới giải thích, không người ta không biết lại nghĩ tôi chăng hoa, đi gạ gẫm đàn ông.
  • Cô chủ quán
    Cô chủ quán
    Chẳng phải cậu ấy đã nói rõ rồi còn gì. Cô có mắt chọn người thật, không như tôi có ông chồng vừa mập vừa xấu.
  • Như linh cảm được người vợ đang nói xấu mình người chồng đi ra với bộ dạng đúng như cô chủ quán nói.
  • Tôi gật đầu rồi nói với cô chủ quán.
  • Lisa
    Lisa
    Yêu thương nhau là được rồi cô.
  • Sau đó nhận tiền thừa về đưa cho Jungkook.
  • Lisa
    Lisa
    Lát về nhà tôi đưa tiền cho anh.
  • Jung_kook
    Jung_kook
    Em phải rạch ròi như vậy mới ở được hả?
  • Lisa
    Lisa
    Đúng rồi. Tiền của ai người đó dùng.
  • Jung_kook
    Jung_kook
    Về thôi.
  • Jungkook đột nhiên đi trước, dường như anh không vui vì sự rạch ròi của tôi, nhưng tôi đâu có làm gì sai mà buồn với chả vui. Chẳng lẽ Jungkook muốn tôi làm theo lời anh dù cho tôi không thoải mái à? Đâu có được, tôi đâu áp đặt suy nghĩ của mình vào anh thì sao anh phải làm thế với tôi. Cứ cho tôi và Jungkook là vợ chồng hợp pháp thì cũng không nên làm như vậy.
  • Thậm chí Jungkook không ngồi ghế phụ nữa mà ngồi ở đằng sau, tôi cũng chẳng để ý tới anh vì nghĩ sao tôi phải xuống nước trước chứ.
  • Đến nhà tôi mới biết Jungkook đã nhắm mắt ngủ. Tôi quay xuống thì thấy sắc mặt Jungkook rất tệ, trán cũng đổ nhiều mồ hôi.
  • Tôi nhanh chân xuống xe tới chỗ Jungkook.
  • Lisa
    Lisa
    Jungkook, anh có sao không? Tôi đưa anh vào bệnh viện nhé.
  • Jungkook mở mắt, tròng mắt anh nổi lên vài tia máu.
  • Jung_kook
    Jung_kook
    Em vào nhà đi. Để anh ngủ đây được rồi.
  • Lisa
    Lisa
    Thế sao được. Bố mẹ biết tôi chết mất.
  • Jung_kook
    Jung_kook
    Vào đó còn làm cho hai người lo lắng hơn.
  • Lisa
    Lisa
    Vậy phải làm sao? Anh ở đây không được đâu. Hay tôi đưa anh về nhà anh nhé.
  • Vậy là tôi vào nhà nói với bố mẹ một câu để hai người khỏi lo lắng. Sau đó đưa Jungkook về nhà, nhưng nhà vốn chẳng có ai nên tôi phải ở lại chăm sóc anh.
  • Trán Jungkook không nóng cũng chẳng có biểu hiện nào bị ốm nhưng trán lại không ngừng đổ mồ hôi hột. Tôi rủ anh đi bệnh viện thì nhất quyết không chịu, hỏi ra mới biết anh đau đại tràng.
  • Thiệt, khổ ghê vậy đó.
  • Đôi mắt Jungkook nhắm chặt không hề mở ra lấy một chút nào. Gương mặt trắng bệnh, trán lại nổi lên vài gân xanh.
  • Tôi bắt đầu lo lắng khi không biết có phải do mình dẫn Jungkook đi ăn nên anh mới bị không, mà sao nhìn anh khổ gì đâu đó.
  • Lục tìm thuốc mà tôi không thấy nó ở đâu, cũng không thể đi mua thuốc bừa bãi cho anh uống được, mà bệnh đại tràng hay bệnh gì gì tôi chẳng có chút kinh nghiệm nào. Tay chân luống cuống mà tôi lại không thể làm gì được.
  • Nghĩ một hồi tôi cũng nhớ ra Jisoo cũng là bạn của Jungkook, có thể cô ấy biết anh uống thuốc gì.
  • Tôi nhìn lên giường ngủ thấy Jungkook không có động tĩnh nào thì nhẹ nhàng ra ngoài, đóng cửa lại, sau đó lấy điện thoại gọi cho Jisoo.
  • Rất nhanh Jisoo đã bắt may, tôi cũng vào thẳng vấn đề.
  • Lisa
    Lisa
    Cô có biết Jungkook bị đại tràng thường uống thuốc gì không?
  • Jisoo
    Jisoo
    Anh ấy bị đau đại tràng sao? Hình như lâu rồi không thấy anh ấy kêu đau.
  • Lisa
    Lisa
    Tôi cũng không biết nữa. Cô biết thuốc gì thì nói để tôi cho anh ấy uống.
  • Jisoo
    Jisoo
    Anh ấy uống Spasfon ấy. Cô tìm xem có không.
  • Nghe Jisoo nói tên thuốc tôi liền cảm ơn cô ấy rồi tìm khắp nơi với hi vọng có một viên thôi cũng được.
  • Trời không phụ lòng người, cuối cùng tôi cũng tìm ra được vỉ thuốc, mà trong đó còn đúng một viên thật luôn. Đây chẳng khác nào là định mệnh cả.
  • Tôi cầm thuốc với cốc nước vào phòng.
  • Lisa
    Lisa
    Jungkook, anh dậy uống thuốc đã nào.
  • Jungkook khó khăn mở mắt, mà lúc này đôi mắt của anh trông mệt mỏi hơn.
  • Tôi đỡ đầu Jungkook lên, lấy gối đặt lên cao một chút, sau đó cầm viên thuốc cho vào miệng anh và nhanh chóng lấy cốc nước để anh uống. Thấy anh uống thuốc xong, tôi khẽ thở phào một hơi.
  • Nói chung nó cũng giúp anh ổn hơn phần nào.
  • Thế nhưng tay Jungkook lại đặt ở bụng như thể đang đè nén cơn đau. Làm vậy có tác dụng không mà đè, sợ nó đau hơn thì sao.
  • Lisa
    Lisa
    Anh bỏ tay ra để tôi xoa bụng giúp anh.
  • Cũng may Jungkook nghe lời bỏ tay ra. Tôi có phần chần chừ sau đó cũng đặt tay lên bụng Jungkook xoa nhẹ.
  • Qua lớp vải nhưng tôi cũng cảm nhận được cơ thể của Jungkook rất săn chắc. Tôi không dám nghĩ thêm mà chuyên tâm vào xoa xoa cho Jungkook để cơn đau của anh có thể vơi bớt.
  • Không biết tôi xoa bóp như thế bao lâu, nhưng lúc tôi ngẩng đầu lên vô tình cạm vào ánh mắt của Jungkook.
  • Đùa nhau à, anh tỉnh lại lúc này tôi lại chẳng hay biết.
  • Tôi lập tức né tránh ánh mắt ấy. Tìm đại một lý do để nói.
  • Lisa
    Lisa
    Anh bị đại tràng sao không cho tôi biết. Đau trước khi ăn bún hay đau sau?
  • Jung_kook
    Jung_kook
    Đau râm ran từ lúc ở nhà bố mẹ rồi.
  • Lisa
    Lisa
    Bởi vậy mới nói anh phải ăn uống cho điều độ vào. Bệnh ra đó ai chăm.
  • Jung_kook
    Jung_kook
    Anh đâu muốn bị bệnh, chỉ tại vợ anh không chịu nhận anh đó thôi.
  • Lisa
    Lisa
    Ý anh là đang đổ thừa cho tôi đó à?
  • Jung_kook
    Jung_kook
    Tôi đã nhắc em đâu.
  • Jeon Jungkook lươn lẹo số hai thì không ai số một. Đây không phải lần đầu tôi không nói lại anh. Thật tình sao để tôi quen với con người ấy được chứ. Càng nghĩ càng khó hiểu với con người tôi trước kia mà.
  • Jung_kook
    Jung_kook
    Hôm nay là lần đầu chúng ta nói chuyện với nhau nhiều đến vậy đó. Dù có đau hơn chỉ cần em ở cạnh là anh vui rồi.
  • Tôi không thể phủ nhận Jungkook rất biết cách tán tỉnh. Khiến tôi không nói được giờ lại tấn công bằng những câu mùi mẫn, bất kể cô gái nào nghe được sao có thể không rung động. Bởi vậy, tôi mới chết trong vòng tay anh khi chưa bị mất trí nhớ cũng nên.
  • Quá dại trai rồi Lisa ơi. Sao mày có thể u mê tới mức không thấy mặt xấu của người ta như vậy được chứ.
  • Lisa
    Lisa
    Xem ra anh đỡ nhiều rồi. Vậy thôi, tôi về nhà đây.
  • Tôi xoay người định rời đi thì bị lực phía sau kéo trở lại.
  • Jungkook nhìn tôi với gương mặt nhăn nhó.
  • Jung_kook
    Jung_kook
    Em định bỏ người bệnh đi như vậy sao?
  • Lisa
    Lisa
    Không phải anh đỡ hơn rồi à?
  • Là đau thật hay đang lấy sự thương hại của tôi đây? Nếu tôi đi thì lỡ Jungkook lại lên cơn đau, mà anh ở một mình lỡ xảy ra chuyện thì coi như xong, còn tôi ở lại mà anh không bị gì há chẳng phải tôi bị lừa.
  • Nghĩ thế thì thành thế đó. Cuối cùng vẫn không biết được đáp án chính xác khi tôi phải đối mặt với một người lươn lẹo như anh.
  • Dù bị lừa gạt thì tôi cũng không thể thấy chết mà bỏ đi. Tôi cũng không mong Jungkook có ơn huệ gì với mình, tôi làm những chuyện này chỉ đang tích đức cho mình thôi.
  • Lisa
    Lisa
    Anh thôi bộ mặt đó đi. Tôi ở lại là được chứ gì.
  • Tôi đến phòng của mình theo sự chỉ dẫn của Jungkook. Tôi he hé mở cửa xem xét tình hình bên trong, nghe Jungkook nói tôi từng ở trong phòng này. Mọi thứ vẫn y nguyên như thể vẫn để cho tôi vậy.
  • Nếu tôi với Jungkook ở riêng phòng như vậy nghĩa là chúng tôi chưa ngủ chung phòng. Đúng hơn thì cả hai chưa thực sự là vợ chồng.
  • Trong tôi hiện tại có hai cảm xúc lẫn lộn. Tôi vui bao nhiêu lại buồn bấy nhiêu.
  • Lisa
    Lisa
    Lisa, mày bị sao vậy?
  • Tôi khó hiểu sờ vào ngực của mình. Chắc tim tôi không được tốt thôi. Qua đêm nay chắc sẽ không sao đâu.
14
Chương 36: Đau đại tràng