Tổng Tài Đại Nhân Kết Hôn Với Em Đi
  • Bố
    Bố
    Tối qua phiền hai đứa quá. Bố không có gì ngoài món quà này cho con dâu.
  • Tôi nhìn Jungkook rồi vội xua tay đáp lời.
  • Lisa
    Lisa
    Chúng ta là người một nhà mà bố. Bố đừng khách sáo như vậy ạ. Nhà của bọn con cũng là nhà bố mà.
  • Kiểu khách sáo của bố chồng tôi có chút không quen. Bố mẹ tôi đến đây rất tự nhiên, không có khách sáo như bố Jungkook. Có thể vì lâu ngày mới gặp chưa bồi đắp được nhiều tình cảm với nhau nên mới vậy. Tôi chủ động kéo gần khoảng cách chắc ông sẽ không có cái nhìn xấu về đứa con dâu này chứ.
  • Trong lúc tôi đang lo lắng thì nghe được tiếng cười vô cùng thoải mái. Ông cởi mở hơn.
  • Bố
    Bố
    Môi trường sống khác nhau nên bố lo hai đứa không thoải mái thôi.
  • Jungkook gắp miếng thức ăn vào bát bố, anh bình thản nói như một lời bình.
  • Jung_kook
    Jung_kook
    Thời đại nào rồi mà còn cổ hủ. Ngược lại con sợ bố ở nước ngoài lâu quá không muốn về nước nữa thôi.
  • Bố
    Bố
    Vậy con nghĩ lần đấu giá này bố về nước là để làm gì. Bố mẹ có tuổi tác rồi. Xa quê đã lâu cũng nên đến lúc về quê sống cuộc sống an nhàn rồi. Sợ lúc đó anh không chứa chấp hai ông bà già này thôi.
  • Vừa hay đúng ý vợ chồng tôi muốn ông bà về nước. Đang đợi Jungkook xử lý ổn thỏa rồi sang đó một chuyến nói về vấn đề này. Tôi còn đang sợ bố mẹ chồng ở nước ngoài lâu năm về nước không quen thôi.
  • Lisa
    Lisa
    Thật ra vợ chồng con muốn đón bố mẹ về sống với lâu rồi, nhưng Jungkook dạo này đang bận chút chuyện chưa sang bên đó được thôi ạ. Giờ nghe bố nói muốn về bọn con vui còn chưa kịp huống chi là sợ bố mẹ ở cùng chứ.
  • Bố
    Bố
    Dĩ nhiên là muốn về, nhưng bố công giải quyết công ty bên kia đâu vào đó đã. Nếu như chồng con chịu làm nghề trang sức này thì đâu đến nỗi. Hết làm đặc vụ ngầm rồi mở công ty riêng.
  • Lisa
    Lisa
    Về chuyện này bố cứ trách phạt chồng con. Con tuyệt đối không ý kiến gì.
  • Jungkook hết nhìn vợ lại đến bố mình. Từ bao giờ hai người hợp nhau quá vậy. Giao tiếp cũng ăn ý nữa. Anh ở ngoài rìa không lên tiếng cũng bị họ lôi vào. Cuộc sống đúng là khó sống quá.
  • Dĩ nhiên anh đâu thể để pháo nổ mà không phản lại chứ.
  • Jung_kook
    Jung_kook
    Mỗi người một chí hướng sao trách con được, nhưng bố yên tâm bố có những ba đứa cháu nội cơ. Một trong số chúng sẽ giúp ba điều hành công ty trang sức.
  • Bố
    Bố
    Như con nói mỗi người một chí hướng, biết đâu chúng đi con đường riêng của mình thì sao.
  • Tôi tủm tỉm cười, vẻ như suy nghĩ ban đầu của tôi có chút không đúng rồi. Có khoảng cách xa nhau bao nhiêu chỉ cần mở lòng là sẽ nói chuyện một cách thoải mái thôi. Nghe cuộc đối thoại giữa hai bố con, chẳng khác nào Jungkook vẫn là cậu con trai bướng bỉnh cần bố dạy nhiều.
  • Món đồ bố chồng bảo cho tôi khi tôi chờ hai bố con ăn xong thì tiện tay mở ra xem. Cũng là đôi bông tai nhưng vẻ như ở buổi đấu giá tối qua tôi không thấy nó được đem lên. Thứ giá trị thế này tôi thật sự không dám nhận, bèn tìm một cái cớ để giả lại.
  • Lisa
    Lisa
    Thưa bố, món đồ này...
  • Bố
    Bố
    Cứ nhận lấy đi. Trước khi bố về đây đích thân mẹ đã chọn cho con vì con chịu cực để sinh ra những đứa cháu đáng yêu cho chúng ta đó. Nó không đáng gì so với những gì con làm đâu.
  • Không để tôi nói hết câu bố chồng đã ngắt lời. Chắc do ông ấy đã đoán trước tôi sẽ từ chối nên cướp lời nói trước, nhưng thật sự chuyện sinh con là một người phụ nữ như tôi nên làm. Đâu thể lấy vật phẩm mà còn là món đồ bố chồng nếu đem đi bán được bao nhiêu tiền chứ.
  • Khi tôi định lên tiếng tiếp thì Jungkook nắm lấy bàn tay tôi, anh cất lời.
  • Jung_kook
    Jung_kook
    Bố đã nói vậy rồi thì em hãy nhận cho bố vui đi.
  • Sau đó anh lại nói với bố nửa đùa nửa thật.
  • Jung_kook
    Jung_kook
    Con cảm ơn bố nhiều. Nhờ có bố tặng quà mà con đỡ phải mất tiền để mua.
  • Bố
    Bố
    Các con bỏ tiền mua bố cũng không nhận. Sớm muộn gì bố cũng cho con cháu một nửa số tài sản bố có, nửa còn lại bố sẽ mang đi quyên góp.
  • Theo tôi thấy đây có phải một món hời khi tôi không cần cho con đi vẫn được hưởng tài sản bố chồng có không. Nói cho vui vậy thôi chứ. Ông vất vả cả đời mới có được khối tài sản đang nắm giữ, giờ lại cho con cháu thì ông lấy đâu ra dùng nữa. Vợ chồng tôi chỉ nhận ý tốt đó của bố thôi. Còn nếu ông vẫn kiên quyết cho thì chúng tôi sẽ để tên con thay vì một trong hai người.
  • Hơn hết là tôi thấy buồn, ông đã nghĩ tới giai đoạn không có trên đời này rồi. Ở tuổi già cần được con cháu chăm sóc, đó vừa là trách nhiệm vừa là để báo hiếu. Tôi mong ông giải quyết sớm công việc rồi còn mẹ chuyển về nhà chúng tôi sống, chắc chắn lúc đó ngôi nhà này sẽ tràn ngập tiếng cười hơn.
  • Bố chồng nói sẽ ở lại đây thêm một ngày, vì hai ông thông gia rất hợp nhau, còn có sở thích giống nhau nữa. Kể ra đó cũng là chuyện tốt khi thông gia hòa thuận như vậy. Thêm nữa ông bà nào cũng cưng chiều cháu, đó vừa là mặt tốt vừa là mặt xấu, cái nào tôi thấy không được thì nhỏ nhẹ nhắc nhở ngay.
  • Lisa
    Lisa
    Bố vừa gọi cho em bảo ông thông gia sẽ ở với. Anh nói xem mình đi đón con về hay để ông nội ở cạnh cháu?
  • Kể cũng lạ, hai đứa con tôi mới sinh gần được 3 tháng mà ở với ai cũng được, chúng còn không tìm mẹ lấy một lần. Sữa mẹ hay sữa ngoài đều anh ngon lành, chỉ sợ không có cho chúng ăn thôi.
  • Nhiều lúc bận thì thấy đó là chuyện tốt, mà lúc rảnh rỗi lại thấy buồn. Con cái ở trong vòng tay mẹ là điều dễ hiểu, đằng này đặt đâu thì nằm đấy. Không khéo sau này chúng có đủ lông đủ cánh, bay nhảy không nghĩ đến bố mẹ già nữa thì toi. Nếu mà có ngày đó thật tôi sẽ tủi thân lắm.
  • Jung_kook
    Jung_kook
    Hai ông chủ yếu hàn huyên với nhau, chăm cháu chủ yếu là bà nên anh nghĩ tốt nhất đón con về chăm để cho bà nghỉ ngơi.
  • Lisa
    Lisa
    Vậy thì làm theo lời anh nói đi.
  • Thật ra tôi cũng muốn đón ba đứa con của mình về lắm rồi.
  • Thế là tôi cùng Jungkook qua nhà ông bà ngoại, còn được tá túc bữa cơm nữa.
  • Từ lúc ở nhà ông bà về Nari không thèm lại gần tôi, có chi cũng chỉ một chút rồi chạy đi với em. Sớm biết là có chuyện thế này nhưng không nghĩ con bé lại vô tâm tới mức đó. Ít ra cũng ôm hôn mẹ, nói con nhớ mẹ lắm, thế mới phải.
  • Nước mắt của tôi bất chợt rơi xuống khi thấy các con đã ngủ say. Kiểu này vẻ như chúng không có mẹ ở cạnh cũng được quá. Chắc tôi đi đâu đó một thời gian thôi.
  • Một lần nữa suy nghĩ trong ngày hôm nay của tôi bị sai khi không phải những đứa con không cần mẹ mà chúng hiểu chuyện đến nỗi khiến tôi đau lòng.
  • Nari gặp ác mộng liền bật khóc, người con bé tìm đầu tiên là tôi. Lúc đó tôi mới hiểu không có tình cảm nào thay thế được tình mẫu tử thiêng liêng, chỉ là tôi ngốc nghếch vẫn không hiểu tâm tư của con cái nên mới có suy nghĩ lệch lạc đó.
  • Tôi ôm con gái cảm giác tội lỗi xâm chiếm đại não nhanh chóng lan xuống các tế bào. Trong thâm tâm không ngừng nói câu xin lỗi, xin lỗi vì đã nghĩ sai cho con, không hiểu tâm tư của con. Hai đứa nhỏ của tôi cũng vậy, vì có chị ở cạnh nên chúng mới ngoan ngoãn, như thể những gì chị nói chúng đều nghe hiểu hết vậy.
14
Chương 133